May mắn là Trần Tiểu Thụ không phải một người bình thường, gã vừa lặn vào trong nước, đợi chút ngóc lên đã lặn ra xa hơn mười mét, cứ lặn như vậy vài lần, Đại hải hộc cũng không có cách xa gã. Dường như đã đủ bình tĩnh, Trần Tiểu Thụ từ trong nước nhảy lên một bên mép thuyền lớn. Nước từ trên người gã tích tặc chảy xuống, rất nhanh trên boong thuyền đã ướt một mảng lớn. Trần Tiểu Thụ cầm lấy hồ lô rượu để ở bên lên uống cạn rượu trong hồ lô, không tự chủ được rùng mình mấy cái.
- Tắm rửa xong, sau đó cởi hết đi ngủ đi!
Trần Tiểu Thụ lắc lắc nước trên người, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại đi vào trong phòng thay đồ trong khoang thuyền, lạnh đến mức răng run lên cầm cập, lấy một chiếc chăn bông che kín. Chỉ có điều cơ thể tuy rằng cực kỳ lạnh, nhưng trong lòng không thấy lạnh. Cảm giác dễ chịu một chút, Trần Tiểu Thụ nhớ lại vẻ mặt lúc trước của Vương gia, đó là một loại thống khổ sao? Vì sao loại thống khổ này có thể lây nhiễm cho mọi người?
- Vương gia?
Mẫn Tuệ gọi một tiếng thăm dò, lập tức đứng ngay phía sau Lưu Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai Lưu Lăng. Lưu Lăng ngồi thẳng người, duỗi tay nắm chặt tay Mẫn Tuệ nói: - Ta không sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây