Từ Viện giám sát gửi đến tin báo và bức thư tay của Tạ Hoán Nhiên, Lưu Lăng phun ra một ngụm khí đục thật dài. Hắn ngồi tựa trên ghế xem bức thư trước mặt, một trận thất thần. Ngày thứ ba từ Bác Châu lên thuyền sửa đường thủy, Lưu Lăng nhận được tin tiểu Hoàng đế Lưu Lập và Thái hậu Tô Tiên Lê chết. Giờ khắc này thoạt nhìn Lưu Lăng rất mệt mỏi, từ thân thể đến tâm đều mệt mỏi.
- Vương gia… Thuộc hạ cam đoan, Tạ Hoán Nhiên làm như vậy đều không phải là do thuộc hạ bày mưu tính kế.
Mặc dù Triệu Đại không nhìn thấy vẻ gì giận dữ trên mặt Vương gia, nhưng không biết vì sao trong lòng của hắn lại có cảm giác sợ hãi không thể khống chế này nó lan tràn ra chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần. Giờ khắc này, cả người hắn đều phát ra một cỗ cảm giác vô lực. Hắn e ngại, hắn sợ nếu chẳng may Vương gia bộc phát ra nổi trận lôi đình, mình có thể bị nghiền thành bột mịn hay không. Cả vùng đất Trung Nguyên hiện nay, Vương gia giận dữ, tuyệt đối có xác người nằm xuống ngàn dặm kinh khủng.
Đây là một loại uy nghi không thể kháng cự, người như Triệu Đại ở trước mặt Lưu Lăng cũng không chống đỡ nổi.
Lưu Lăng dường như không nghe thấy lời Triệu Đại nói, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn lên bức thư, nhưng trong mắt hắn lại không thấy bất kỳ thứ gì. Triệu Đại biết, hiện giờ trong lòng Vương gia nhất định rất loạn, hoặc là trống rỗng. Tóm lại Tạ Hoán Nhiên làm ra lựa chọn như vậy vẫn là nằm ngoài dự đoán của Vương gia, cũng ngoài dự đoán của Triệu Đại. Tuy rằng lúc trước hắn ảo tưởng Tạ Hoán Nhiên sẽ liều lĩnh giết chết tiểu Hoàng đế Lưu Lập và Thái hậu Tô Tiên Lê, nhưng Triệu Đại cũng biết đó là tự mình ảo tưởng không thực tế mà thôi. Tạ Hoán Nhiên là người thông minh nhất, cho nên y nhất định có thể đoán được vì sao Vương gia lại để y toàn quyền xử lý việc này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây