Khách đến từ phương xa.
Một tòa lư hương, đốt ba cây nhang.
Khói trắng thướt tha, phiêu phiêu đãng đãng.
Bởi vì đại chiến nơi U Châu cho nên trong thành Cố An này cũng không có khách nhân đến từ bên ngoài nào. Cho dù là những người đi phương bắc bán dạo cũng bởi vì đại chiến mà tạm thời ngừng kinh doanh, ai cũng không muốn vì kiếm vài đồng bạc của người trong thảo nguyên mà đánh mất tính mạng. Cho nên dù không có đặt trước thì trong Khách sạn Duyệt Lai cũng vẫn có chỗ ở. Vào đại sảnh, một cỗ gió mát ùa vào mặt. Trong đại đường chỉ có một bàn có khách đang ngồi dùng cơm, chỉ có hai người.
Kỳ thật trước thời Mãn Thanh, người Trung Nguyên khi ăn cơm đều sẽ chia bàn ngồi ăn, mặc dù là người trong nhà cũng không ăn cơm chung một cái bàn, hai vợ chồng cũng không hề ngoại lệ. Mãi cho đến sau khi Mãn Thanh lập quốc, phương thức ngồi ăn chung một bàn này mới dần dần trở thành thói quen. Tuy nhiên nơi Cố An này lại là địa bàn của người Khiết Đan dân phong tục tằng không kềm chế được nên cũng không có chú ý nhiều như vậy. Hai người kia xem ra cũng không giống như là người Hán tại Trung Nguyên, tóc quăn mắt xanh, thoạt nhìn càng giống như là người Kievan Rus.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây