Nhưng khi hắn đếm tới mười bảy thì phát hiện người Khiết Đan đã bắt đầu triệt hạ đi nghỉ ngơi và chỉnh đốn, trong đó không ngờ còn có một người đang đứng trên tường thành, dùng ánh mắt mê man và sợ hãi nhìn tới người Hán quanh gã mà chân tay luống cuống, hắn đem một cây phá giáp chùy cuối cùng bắn đi ra ngoài, xuyên thủng cổ họng tên binh lính Khiết Đan đó, thân thể người kia sau đó cũng lật từ trên tường thành ngã xuống.
Nhìn tiễn bình trống rỗng, Lưu Lăng có chút buồn bực phát hiện mình quên vừa đếm tới mấy rồi. Vì thế, hắn đi tới phía trước đụng đụng, tiếp tục đếm vết thương trên người Chu Tam Thất.
- Ngươi thật đúng là người kiên cường.
Lưu Lăng không kìm nổi tán thán nói: - Mười ba vết đao, sáu chỗ trúng tên, chung quanh còn có miệng vết thương hẳn là bị lang nha bổng đập trúng? Bị tổn thương nhiều như vậy, chảy nhiều máu như vậy, ngươi sao vẫn không có hôn mê vậy?
Chu Tam Thất giãy giụa chuyển thân mình để dựa thoải mái hơn một chút, hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thở hơi quá dài dẫn đến ho khan, ho khan lại khẽ động đến vết thương, sắc mặt của hắn trở nên càng trắng bạch thêm, khóe miệng có một đường tơ máu chậm rãi tràn ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây