Đế Trụ

Chương 500:

Chương Trước Chương Tiếp

Không thể trốn đi

Lưu Lăng nghiêng dựa vào trên giường vẻ mặt đau khổ đem chén thuốc uống vào, sau đó hỏi Mẫn Tuệ nói: - Có biện pháp nào khiến thuốc trở nên không đắng như vậy?

Mẫn Tuệ ngẫm nghĩ một chút nói: - Biện pháp là có đấy, nhưng hiện giờ trong thành Triệu Châu không có điều kiện, có thể gọp đủ những dược liệu này đã là không dễ. Vương gia rong ruổi thiên quân vạn mã đều chưa từng sợ hãi, chẳng lẽ còn sợ chén thuốc trị thương này sao?

Bị phụ nữ khinh thường là một chuyện rất khó chịu, nếu là bị phụ nữ của mình khinh thường vậy càng khó chịu. Tuy rằng Mẫn Tuệ trong lời nói tuyệt đối là không có ý khinh thường Lưu Lăng, nhưng bị Mẫn Tuệ nói như vậy Lưu Lăng vẫn có chút đỏ mặt. Nói thật, Lưu Lăng ở kiếp trước chính là như vậy, cái gì cũng không sợ, không sợ rắn không sợ con chuột không sợ xem chuyện ma quỷ, duy chỉ sợ uống thuốc chích thuốc. Tuy nhiên, may là thuốc trước kia hắn dùng bên ngoài được bao lấy một lớp da đấy, một đống thuốc viên con nhộng này nọ thì chỉ cần một ly nước là uống xuống hết. Nhưng chén thuốc này, thật sự là có chút khó nuốt xuống đấy.

- Ta không phải là sợ, là.. Nàng không biết là, nàng là một thầy thuốc, là truyền nhân của thần y Ngô Bổn, chẳng những phải nắm giữ kỹ xảo và y thuật cứu người, cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ đem hương vị chén thuốc cải thiện một chút chứ? Đều nói tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, là người đại từ đại bi, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn người bệnh bởi vì thuốc cực đắng khó nuốt mà thờ ơ sao? Bất kể làm chuyện gì đều phải theo đuổi hoàn mỹ, nếu có thể chế biến ra thuốc trị bệnh cứu người thì phải nghĩ đến phương pháp xử lý cải tiến phương thuốc, đây là một loại thái độ. Thái độ quyết định hết thảy, chẳng lẽ những lời này nàng chưa nghe nói qua sao?


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)