- Vốn tưởng người Hán giờ đã như rắn mất đầu căn bản vô lực ngăn cản đại quân Khiết Đan ta nện bước, người Hán Trung Nguyên năm bè bảy mảng thì có chiến lực gì đáng nói? Ai ngờ chỉ là một tên Lưu Lăng, liền có thể chống đỡ cho đại kỳ người Hán Trung Nguyên không ngã! Càng không nghĩ tới là, ngắn ngủi bốn năm thôi, quân Hán đã cường đại đến trình độ này!
Hắn nhìn bàn cờ ngang dọc mười chín đường và nói với thần sắc cô đơn khôn tả: - Trước khi xuôi nam ta đã đề nghị với Đại Vương, nếu muốn đoạt lấy giang sơn Trung Nguyên gấm vóc phồn hoa thì không thể mang lòng dò xét được, chỉ cần dốc toàn lực Đại Liêu, Bệ hạ thân chinh, chỉ huy trăm vạn Lang kỵ, lấy uy như sét đánh một lần hành động liền hàng phục người Hán. Nếu là Bệ hạ thân chinh, nếu tất cả tinh nhuệ Đại Liêu đều xuôi nam, thì làm sao mà tới nông nỗi đâm lao phải theo lao như hiện giờ chứ?
Nhìn đám tâm phúc không dám nói chen vào trước mặt, Ly Yêu Na Nhan cười khổ một tiếng rồi đẩy bàn cờ ra và nói: - Thôi, đi gọi chư vị tướng lĩnh đến đây thảo luận quân tình.
Hắn nghiêng đầu quan sát bả vai vừa đổi thuốc xong, tuy rằng vẻ mặt hắn bình tĩnh thần sắc như thường, nhưng đau đớn từ vết thương nghiêm trọng này khiến cho hắn chịu đựng rất vất vả, tay hắn hơi run, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Sau khi mặc vào quần áo chỉnh tề, Ly Yêu Na Nhan tựa trên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thị giả và quân y biết Đại tướng quân đang suy nghĩ, bọn họ không dám quấy rầy, tay chân khẽ khàng từ từ lui ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây