Lãnh binh mười mấy năm, Lưu Lăng cũng chưa đạt tới trình độ lông tóc không mảy may tổn thương, lần đầu tiên bị thương, còn là thương nặng.
Ngày thứ hai Lưu Lăng cố gắng chống chọi họp một cuộc hội nghị ngắn với các tướng lĩnh dưới trướng trong khách phòng, phòng ngự Triệu Châu đã được bố trí thỏa đáng, sở dĩ Lưu Lăng triệu tập các tướng lĩnh đến họp, đơn giản là muốn ổn định quân tâm. Ba ngày rồi không thấy Lưu Lăng chủ trì quân vụ, các tướng quân bên dưới mặc dù không có điều dị thường gì phát sinh, nhưng e là đám binh sĩ tầng dưới chót sẽ suy đoán lung tung.
Tướng là gan góc của quân, hiện giờ Triệu Châu lâm nguy, nếu việc Lưu Lăng bị thương lại truyền ra ngoài, ắt sẽ ảnh hưởng đến khí thế quân đội. Quân coi giữ trong thành Triệu Châu lúc này toàn bộ là dựa vào cỗ nghị lực kiên định chống đỡ, nhưng cỗ nghị lực này có thể hùng mạnh cũng có thể rất yếu ớt, mạnh mẽ đến mức gần như không nhìn thấy kiêu ngạo của địch nhân, cũng yếu ớt vô cùng, như thủy tinh mỏng manh đụng cái là vỡ. Tồn tại sự mâu thuẫn như vậy chính bởi trong lòng bọn lính Hán tôn thờ một tín ngưỡng và tín ngưỡng này chính là Lưu Lăng, chỉ cần Lưu Lăng còn sống, bọn họ tin tưởng vững chắc rằng mình là vô địch. Bất kể trong cục diện bất lợi thế nào, chỉ cần có Hán Vương dẫn dắt, mọi người nhất định có thể đảo ngược tình thế.
Huống hồ cục diện bây giờ đối với quân Hán mà nói là rất ác liệt, quân đội của Ly Yêu Na Nhan hiện tại vẫn còn hơn trăm ngàn, hơn nữa người Khiết Đan nếu đã quyết định xua quân tiến Nam trên quy mô lớn thì nhất định còn có hậu chiêu, bị nhốt ở trong thành Triệu Châu quân Hán không biết người Khiết Đan có còn đội ngũ nào lục tục kéo đến phương nam hay không. Trái ngược với tình hình đất nước Đại Liêu thống nhất và hùng mạnh, Trung Nguyên bấy giờ như một mảnh thổ địa thối nát, càng hiển lộ sự mong manh, mặc dù có rất nhiều nghĩa sĩ tự phát đến tiền tuyến chống giặc ngoại xâm, nhưng càng có nhiều người hơn đang trong tư thế dò chừng, lưỡng lự. Trong số họ có vài kẻ sở hữu thế lực khá lớn, lớn thì nắm giữ binh mười vạn, nhỏ thì cũng cầm giữ binh hơn vạn. Nguyên do bọn họ do dự là vì sợ thế lực mà mình vất vả khó nhọc gây dựng phát triển bị nát tan.
Kẻ ôm hùng đồ đại chí thì tính toán hòng thừa dịp Lưu Lăng không ở Trung Nguyên tranh đoạt quyền khống chế Trung Nguyên, kẻ mang chí nhỏ cũng muốn tự bảo vệ mình. Lòng người tan rã, không có bất kỳ cơ quan quốc gia nào đủ hùng mạnh để ước thúc họ, tạo nên tình cảnh yếu đuối của thiên hạ Trung Nguyên bấy giờ. Sự thật là từ sau khi Bệ hạ Đại Chu Thế Tông Sài Vinh bệnh nặng, Đại Chu đã không còn là đại đế quốc năm xưa hùng binh trăm vạn khiến cho người thảo nguyên phải e dè không dám xua quân nam hạ. Tướng quân các nơi gần như không ai không nhớ thương tới “cái ghế” kia, giữa bọn họ nảy sinh lục đục mâu thuẫn, tàn sát lẫn nhau, và khi đối mặt với giặc ngoại xâm thì lại lựa chọn lặng im.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây