Nghe những lời Mẫn Tuệ nói, lòng Lưu Lăng không khỏi rung động. Không biết vì sao, lửa giận trong lòng hắn bỗng nhiên tiêu tan đi không ít. Có lẽ là vì Mẫn Tuệ, có lẽ là bởi vì những lời nàng đã nói.
Nhìn những bức quân lệnh mình viết, Lưu Lăng quyết định đem những quân lệnh lúc trước xem kĩ lại một lần. Hắn quay đầu lại mỉm cười nhìn Mẫn Tuệ nói: - Trễ lắm rồi, nàng ngủ trước đi, đừng chờ ta!
Chiếc răng khểnh xinh xinh của Mẫn Tuệ lộ ra, cười cười nói: - Qua cơn buồn ngủ rồi, ngủ không được nữa. Nô tì đi pha trà cho Vương gia.
Lưu Lăng biết cô gái nhỏ này thoạt nhìn tuy có vẻ dịu dàng nhưng kỳ thực là một người có chủ kiến. Nàng nếu không chịu ngủ, không muốn ngủ thì cho dù mình có mang nàng ấn lên giường, nàng cũng không ngủ.
- Được. Pha trà. Chỉ là…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây