Cơm là cơm, phân là phân.
Vốn Mẫn Tuệ cũng ít khi xuống xe. Bởi vì người nào đó… mà nàng lại càng không có sức xuống xe đi lại. Lưu Lăng cũng không phải là lần đầu tiên chiếu cố phá hủy thân thể thiếu nữ. Thật là có chút thuần thục.
Lúc đi ngang qua một huyện thành nhỏ khó khăn lắm mới có thể vào tiệm thuốc mà mua được mấy loại thuốc bổ huyết như đương quy, đại táo. Lưu Lăng tự tay nấu một chén canh, tuy rằng tay nghề thật sự mà nói cũng không mấy cao minh, nhưng đặc biệt ở chỗ tự tay mình làm ra, hương vị tự nhiên cũng mang theo một chút ý vị khiến cho Mẫn Tuệ cảm thấy ấm áp trong lòng. Đại táo năm nay mới hái xuống, tuy rằng vẫn chưa đặc biệt phơi nắng nhưng khi ăn vào mang theo một chút cảm giác ngọt thanh.
Cẩn thận thổi nước canh trong bát, Lưu Lăng tự tay đút cho Mẫn Tuệ uống. Mẫn Tuệ là một cô gái tốt hiếm có cho nên sau khi nuốt ngụm canh nàng chỉ hơi hơi nhíu mày. Kỳ thật hương vị nước canh, nói thật sự thì cũng không dám khen tặng.
- Dễ uống chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây