Nếu cứ như vậy chết trong trận chiến loạn trên thành Thương Châu, bản thân y sẽ nuối tiếc sao? Sẽ! Đây là khẳng định. Nhưng nếu không trốn được mà nhất định phải chết, như vậy cũng được bốn chữ oanh oanh liệt liệt rồi. Triệu Đại lại bỗng nghĩ tới mặt khác của bốn chữ, anh hùng dân tộc. Bốn chữ này cũng không hay được dùng, thường thường những người được xưng là anh hùng dân tộc đều không sống được bao lâu. Lưu danh sử sách thoạt nhìn là chuyện rất huy hoàng, nhưng những kẻ không tên tuổi gì lại có thể sống yên ổn cả đời. Nghĩ tới ngày đó ở trong phủ Đại tướng quân vương, Triệu Đại có loại cảm giác thương hải tang điền.
Lúc trước y bất quá là một tên gia nô, không bằng cả một tên nô bộc của nông hộ bình thường. Nhưng vị chủ tử Hán Vương điện hạ của y lại không giống người thường, không coi huynh đệ y như là nô bộc mà đối đãi. Mấy năm này, bắt đầu từ thân binh, đi từng bước một, hiện giờ đã trở thành võ thượng quan đứng đầu Đại Hán, như vậy có phải là y nên kiêu ngạo rồi không?
Chỉ huy sứ Giám sát viện, là đỉnh cao sao?
Cười cười tự giễu, Triệu Đại nhìn xuống phía dưới thành. Nhìn thao tác sử dụng phao thạch cơ pháo của người Ba Tư cũng mệt mỏi rồi, hẳn là đang dùng cơm đi. Khó có được thời gian thở dốc, Triệu Đại ngồi xuống trên tường thành, tùy tay đặt cây hoành đao bị vô số lỗ hổng ở bên cạnh, lại nhặt lên một thanh loan đao người Khiết Đan thường dùng.
Không có nguyên nhân khác, chỉ là y không còn khí lực để đi nhặt hoành đao ở xa hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây