Chỉ dùng không đến một canh giờ, toàn bộ mấy vạn kỵ binh tiến vào trong đồng cỏ hoang bên sườn đông quan đạo. Những kỵ thủ ưu tú có tố chất trời sinh đó, ngồi xổm trên mặt đất sát bên chiến mã yêu quý của mình, không ngừng an ủi chiến mã. Trinh thám người Khiết Đan vẫn đang lùng sục, cuối cùng xác định không phát hiện kẻ thù trong vòng năm dặm sườn đông quan đạo. Nhưng bọn họ đã phát hiện một cái hồ, nước hồ mặc dù không thể nói là trong lắm, nhưng không thể nghi ngờ là một địa điểm có vẻ rất đẹp. Ở hướng đông nam hồ, cách mấy trăm mét chính là một thôn bỏ hoang. Dưới cây liễu lớn ở cửa thôn, có một cái bàn đá, bên trên vẫn có thể nhìn ra đã từng có dấu vết bàn cờ chín mươi đường ngang dọc hơi mờ.
Sau khi đem báo cáo phát hiện trở về, người Khiết Đan tiến hành mai phục cũng dần dần kết thúc. Tuy rằng trinh thám của bọn họ đã lùng sục rất cẩn thận, nhưng mà bọn họ không phát hiện, ở trong chạc cây của một số cây đại thụ rậm rạp tươi tốt, có người đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ.
Một viên võ tướng Khiết Đan mặc ngân giáp, giữa vòng vây của mấy chục lang tướng tì tướng, tên đại tướng Khiết Đan kia nhìn kỹ lại địa hình, lập tức mỉm cười hài lòng. Không hề nghi ngờ, địa điểm phục kích Lưu Lăng giúp bọn họ chọn trúng này, tuyệt đối là nơi thích hợp nhất trong cả đoạn đường này.
Có một gã kỵ binh mai phục của Khiết Đan đột nhiên phát hiện trên mặt đất bên chân có một chút bột phấn màu vàng, nhưng gã cũng không để ý. Cây cỏ khô vàng, mặt đất xám xịt, một chút bột phấn nhìn có vẻ không khác biệt với màu sắc của đất, tất nhiên sẽ không thu hút sự chú ý của gã.
Ở rất xa, có thể thấy tên đại tướng Khiết Đan kia đang bố trí cái gì, không ngừng có thân binh của gã chạy đi truyền lệnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây