Tướng quân bát phẩm
Lưu Lăng khen: - Ngươi là một hảo hán, chân hào kiệt, có muốn ở dưới trướng Cô làm việc không?
Sử Nhuệ kia cười thảm một tiếng nói: - Điện hạ làm gì phải ra vẻ như thế? Sử mỗ mặc dù chỉ là người dân bình thường, nhưng cũng biết trung quân đền nợ nước. Nếu là đầu hàng điện hạ, chỉ sợ gia phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ không được an bình. Sử mỗ cả đời chỉ cầu, hai chữ trung hiếu. Nếu là đầu hàng, trên có thẹn với tiên đế, là bất trung. Dưới có thẹn với tiên phụ, là bất hiếu. Bất trung bất hiếu, chớ nói Vương gia chiêu hàng hứa ban hậu lễ, cho dù là Sử mỗ khoác hoàng bào thì có ý nghĩa gì? Điện hạ... Xin chớ nhiều lời nữa, Sử mỗ, chi cầu một cái chết để được an tâm.
Lưu Lăng thở dài trong lòng, chẳng lẽ những người họ Sử đều là chân hào kiệt hay sao. Dương Châu mười ngày, Sử Khả Pháp thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng ông ta phải đối mặt là người Mãn Châu, còn Sử Nhuệ này chẳng lẽ cảm thấy Lưu Lăng ta đây là một kẻ lạm sát người vô tội trời sinh tính dã man? Chỉ có điều Lưu Lăng suy nghĩ lại lập tức có chút thoải mái, bất kể là Đa Trạch trong mắt Sử Khả Pháp, hay là mình trong mắt Sử Nhuệ, đều có một thân phận giống nhau, đều là kẻ xâm lược. Tuy rằng, Đa Trạch và Lưu Lăng hoàn toàn không thể so sánh nổi, một người là man nhân Bắc tộc, một người là hoàng tộc Đại Hán, chỉ mỗi thân phận cũng đã một trời một vực. Nhưng, điều không thể thay đổi là, Lưu Lăng đúng là tới xâm lược quốc gia của Sử Nhuệ.
Lưu Lăng thở dài: - Cô sẽ không hứa hẹn với ngươi quan to lộc hậu, chỉ có điều không muốn nhân vật như ngươi vậy chết đi rất uổng. Ngươi còn có mẫu thân người nhà không? Nếu là có, ngươi muốn chết, sẽ càng thêm bất hiếu đấy. Vả lại, Thế Tông bệ hạ người ngươi một lòng trung thành đã mất rồi, hiện tại kẻ cầm quyền Đại Chu thực tế chính là Định An quân Tiết Độ Sứ Bùi Chiến, nếu như người mà ngươi muốn trung thành chính là hắn, chẳng phải là hồ đồ, chẳng phải chết oan uổng sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây