Du ngoạn
Chém chết chín nghìn tù binh, đó không phải việc mà người nhân nghĩa nên làm. Đương nhiên, Lưu Lăng cũng không cho rằng mình là một người nhân nghĩa được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ. Có người khuyên Lưu Lăng làm vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của Vương gia, về sau quân địch sẽ không dám đầu hàng nữa. Đối với sự nghiệp thống nhất Trung Nguyên cũng không có lợi, chi bằng thả ra. Dù là không thả, thì áp giải tới đồn điền ở hậu phương cũng tốt. Lưu Lăng chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Chiếu theo lệnh giết không tha, đến cùng máu vẫn tuôn chảy thành sông.
Đám dân chúng huyện Lai Hòa chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng máu tanh như vậy, khói lửa trên chiến trường còn chưa tán đi, chín nghìn cái đầu tù binh đã rơi xuống đất.
Đây là chín nghìn binh lính bạo ngược, đi theo Vương Trạng Nguyên đã lâu, trên người bọn chúng hoặc ít hoặc nhiều đã nhuốm bóng dáng Vương Trạng Nguyên. Để cho bọn chúng cảm giác được đau, thì mới có thể khiến chúng nhớ kỹ bài học. Đương nhiên, là dành cho kiếp sau. Lấy giết chóc ngăn giết chóc khẳng định không phải biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, nhưng không thể nghi ngờ là phương pháp xử lý trực tiếp nhất. Khiến thế giới cảm thụ nỗi thống khổ, khiến những kẻ phát động chiến tranh cảm giác được nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì mới làm cho bọn họ mỗi khi nhớ tới chiến tranh cả người sẽ sợ hãi run rẩy!
Lưu Lăng không phải kẻ lương thiện, cũng không phải quân tử đạo đức gì, sự nhẫn nại và lòng nhân ái có thể làm không tốt, nhưng lại chưa bao giờ buông bỏ chấp niệm trong lòng. Hoặc là không làm, nếu đã muốn làm, nhất định sẽ làm đến cùng! Nếu loạn thế có phân tranh, như vậy, hãy dùng bạo lực đến chấm dứt màn phân tranh này! Theo cách nói của Lưu Lăng, đã không thể dùng phương thức hòa bình để thúc đẩy thiên hạ thái bình. Như vậy, liền dùng nắm đấm đánh ra một mảnh thiên hạ thái bình đi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây