Nợ đào hoa
Khi Đóa Đóa cô nương trở lại gian phòng của mình, còn có chút lâng lâng như lọt vào trong sương mù vậy. Nàng thậm chí cũng không biết mình làm sao trở về phòng, cũng không biết là bị dọa sợ rồi, hay là bị xấu hổ.
Dù sao khi trở lại gian phòng của mình, nàng ngồi ở đầu giường, ôm gối đầu, trái tim trong lòng còn đang đập thình thịch liên tục, dường như có thể theo cổ họng của nàng nhảy ra ngoài vậy. Lại giống như, có một con nai con vui vẻ, ở trong lòng của nàng vui mừng nhảy a nhảy, nhảy đến tâm hoảng, tình khiếp.
Nàng cứ như vậy đần độn ngồi ở đó, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng không muốn đứng lên đi uống nước. Kỳ thật lúc này trong đầu của nàng trống rỗng, không có gì cả. Nàng thật sự bị dọa, bị hắc báo Phá Địch dọa, cũng bị Lưu Lăng dọa. Không biết qua bao lâu, Hoa Đóa Đóa cuối cùng từ trong thế giới trắng xoá về tới hiện thực, nghĩ mà sợ, như sơn băng hải tiếu vậy. Nói cho cùng nàng mới chỉ là cô bé mười lăm tuổi thôi, lá gan lớn hơn nữa, cũng không phải không biết sợ.
Nghĩ đến nguy hiểm trước đó, mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch. Có đôi khi sau cơn sợ hãi, so với khi phát sinh nguy hiểm cơn sợ hãi còn mãnh liệt hơn. Hoa Đóa Đóa sợ hãi, là vì thần trí của nàng rốt cục tỉnh lại rồi. Nàng nhớ tới hắc báo chở mình đi đằng vân giá vũ, nhớ tới mình từ trên cây cao như vậy rớt xuống. Sau đó, tự nhiên vậy mà nhớ tới cái ôm khí phách nhất của Lưu Lăng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây