Đầu tháng năm, Đại Hán năm Đại Thống thứ hai, sự đấu tranh của người Khiết Đan và người Đảng Hạng vẫn rất hừng hực khí thế, trận đánh này hai năm nay đại chiến vẫn liên tục như cũ, song phương như con sói đói chiến đấu đỏ cả con mắt, ai cũng không chịu rút lại móng vuốt đã lẫn lộn máu thịt. Đều muốn đánh tan đối phương hoàn toàn, thực lực hai bên tương đương, đâm lao phải theo lao.
Sau khi Lưu Lăng chiếm cứ Giáng Châu thì một mực nuôi quân, đại quân ở Giáng Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy tháng, mỗi ngày luyện binh không ngừng, nhưng vẫn không có dự định tiến thêm một bước xuống phía nam. Đồng thời, hắn còn nuôi người, một trong hai loại người khó nuôi nhất. Có câu nói như thế nào, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi nhất. Ừ, đúng vậy, khẳng định không phải là tiểu nhân...
Trần Tử Ngư trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng đã tới Ngọc Châu. Cũng không biết tại sao lại bị người của Lưu Lăng ngăn cản, giữ ở Ngọc Châu không cho đi. Thật vất vả đợi cho tới khi xuân về hoa nở, hối thúc vài lần vẫn luôn nói còn phải đợi người, cũng không biết đợi ai. Ngày qua ngày khi tới cuối tháng tư, rốt cuộc điều khiến Trần Tử Ngư đau đầu, biết mình đau khổ ở Ngọc Châu chờ đợi đến cùng là ai rồi, thì ra là hai vị phu nhân của Lưu Lăng.
Trần Tử Ngư hận đến ngứa hàm răng, đây là cái quái gì.
Lúng túng khó xử xấu hổ cùng hai vị chính phẩm phu nhân, mình như một kẻ thứ ba hữu danh vô thực này cả ngày chịu đựng ánh mắt căm thù của đám hạ nhân kia, buồn bực thiệt. Tuy rằng hai phu nhân kia mình cũng quen biết, nhất là Liễu Mi Nhi kia từng có một lần va chạm nhỏ với mình, nhưng tóm lại vẫn cảm giác không được tự nhiên đấy. Nhưng với Gia Nhi thì khác, có xe ngựa rộng lớn ngồi thoải mái, không cần phải cưỡi lừa, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ giống một chú chim nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây