Không thể ngăn cản
- Đã tấn công hơn mười ngày rồi, tuy rằng quân phòng thủ của địch bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nhưng phía quân ta cũng tổn thất mất mấy trăm người và ngựa rồi, nhìn cơ bản mà nói còn tiếp tục đánh như vậy hình như là mất còn nhiều hơn được.
Đỗ Nghĩa chau mày nói.
Lưu Lăng cười cười nói: - Không khác biệt là mấy, lính trinh sát báo tin, Mông Hổ hai ngày trước chủ động phát động công kích và đánh quân Hắc Kỳ của Tiêu Phá Quân một trận tơi bời, đem quân Hắc Kỳ đẩy lùi hơn mười dặm và giết được mấy ngàn người. Nếu ta đoán không lầm, màn kịch này là do Mông Hổ bày ra, hắn cố làm ra vẻ hòng che mắt sau đó chạy trở về. Sông Đại Thương có Hoa Linh và Triệu Nhị đang chờ hắn, Tiêu Phá Quân còn ở phía sau cắn hai miếng, khi Mông Hổ trở về Tấn Châu trong tay sẽ còn không quá ba nghìn binh mã, cùng ba nghìn tàn binh hồi viện Tấn Châu, ta chính là cần hắn tới để chấn nhiếp quân tâm, không vội không vội, ngày mai sẽ không cần tấn công thành nữa rồi chỉ còn chờ Mông Hổ cái con hổ bệnh này tự tìm đến cái chết mà thôi.
Đỗ Nghĩa cười hỏi: - Vương gia, người phát minh ra thứ vũ khí lợi hại đó rồi tại sao lại không cần nữa?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây