Tín nhiệm?
Mông Hổ cảm thấy rất buồn bực. Hắn vốn giữ mảnh đất Tấn Châu này như giữ vàng, ở đây hắn chính là ‘thổ Hoàng đế’ rồi. Đừng nói đến những tên thuộc Binh Bộ mà cứ coi như Bệ hạ hiện giờ muốn sai bảo hắn cũng rất khó. Càng huống hồ, thiên tử hiện tại của Đại Chu bệnh nặng, đã rất lâu không thể dậy được rồi.
Bản thân mình cũng không có dã tâm tranh bá thiên hạ, càng không muốn làm những chuyện hoang đường như tự xưng vương. Hắn biết được thực lực của Hữu Uy Vệ, bảo toàn được Tấn Châu không khó nhưng nếu muốn tranh giành Trung Nguyên thì đúng là khó như lên trời. Bản thân hắn chỉ muốn làm môt thổ tài chủ, giữ được Tấn Châu rồi sống qua ngày, không cạnh tranh gây sự với ai nhưng cũng không ai động đến được.
Nhưng cái tên Tiêu Phá Quân của quân Hắc Kỳ tầm nhìn hạn hẹp kia, chiến bại sau khi đánh nhau với quân của Từ Thắng Trị đã bị Từ Thắng Trị đuổi chạy vào lãnh thổ của Tấn Châu. Quân Hắc Kỳ có tám vạn người, mặc dù đều là những nông phu không biết cầm đao giết người nhưng một lực lượng lớn như vậy tiến vào địa bàn của mình, thì Mông Hổ không cho phép. Vì vậy hai vạn kỵ binh, giữ lại thân tín Dương Nghiệp, giữ thành Tấn Châu còn mình thì xuống phía nam chặn Tiêu Phá Quân. Hắn vốn tưởng là rất lý tưởng, mình ở phía nam, Dương Nghiệp ở phía bắc, hai người giữ Tấn Châu thì không ai chịu nhường bước nào.
Nhưng điều đáng tiếc là mọi chuyện thay đổi quá nhanh. Tiêu Phá Quân vẫn chưa đuổi đi được thì Lưu Lăng đã đến rồi. Nhận được văn thư cấp báo của Dương Nghiệp, trong lòng Mông Hổ ngay lập tức thấy căng thẳng hơn nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây