Hết thảy là vì cái gì?
Vẫn là Tạ Vạn Tài đến muộn rồi, ông ta được gia đinh báo tin lập tức vội vàng đến Tiên Duyên Nhân Gian, đứa con bảo bối đã chỉ còn lại có một hơi thở, hơn nữa đã gần chết, nhìn thấy không sống được nữa rồi. Khi ông ta chạy vào cửa chính Tiên Duyên Nhân Gian, người đầu tiên ông ta thấy, chính là một người mặc một bộ áo bào gấm màu lam một chân giẫm lên ngực con trai ông ta. Máu từ trong miệng con trai ông ta không ngừng phun ra, máu kia nhuộm hồng cả đế giày trắng của người đàn ông mặc áo bào kia.
Ông ta hét lên một tiếng a, bổ nhào qua cứu con trai mình. Nhưng chưa tiến lên được bước nào đã bị Phùng Đạc ngăn lại, theo ánh mắt lạnh băng băng của Phùng Đạc, Tạ Vạn Tài phỏng đoán việc hôm nay không thể bỏ qua rồi. Ông biết cái thằng con trai bảo bối của mình có cái đức hạnh gì mà, nhưng ai bảo Tạ gia cứ một cây một dòng độc đinh như vậy đâu? Ông không có điểm nào đáng trách, cũng không có lỗi với liệt tổ liệt tông Tạ gia. Nhưng ông không thể nghĩ đến con mình lại phạm phải nhiều sai lầm lớn, lớn đến mức có thể đem toàn bộ Tạ gia góp vào cũng không thể nào cứu được nữa!
- Phùng Bộ đầu, Phùng Bộ đầu, van cầu người, cứu cứu lấy khyển tử! Van cầu người Phùng Bộ đầu!
Tạ Vạn Tài cầm lấy cánh tay Phùng Đạc nói, nhưng dù sao sức lực của ông lão sáu mươi, cũng kém xa so với thân hình đang độ cường tráng của Phùng Đạc, bất kể xông ra như thế nào cũng đều bị Phùng Đạc ngăn lại. Nghe ông ta như thể cầu xin, Phùng Đạc hừ lạnh một tiếng nói: - Ông chủ Tạ, công tử nhà ông phạm vào tội thật lớn, dám ở trước mặt dân chúng nhục mạ Hoàng đế Bệ hạ, đừng nói là một Nhị đẳng Bộ khoái nhỏ nhoi như ta, cho dù là người có thân phận cao quý như là môn sinh của Trung vương chỉ sợ cũng không cứu được hắn!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây