Một bộ khoái nhỏ nhoi cũng xưng bá?
- Triệu Nhị, nói với huynh đệ Nhiếp Nhân Địch đừng động thủ trước, ngược lại cần xem kỹ một chút, từ khi nào Bổn vương có thêm một môn sinh!
Triệu Nhị lên tiếng, đứng ở cửa sổ khoát tay áo với huynh đệ Nhiếp Thị. Huynh đệ Nhiếp Thị đối với tên tiểu công tử khoác áo bào gấm kia cũng không có hứng thú tự mình động thủ. Mấy người hầu nam trẻ tuổi kia thoạt nhìn tuy hùng hổ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút có thể nhìn ra được, những người này đều không có luyện qua công phu quyền cước, nhất là cái tên công tử mặc áo bào gấm, sắc mặt trắng bạch, bước đi lảo đảo, hiển nhiên là tửu sắc quá độ.
Mười mấy người này, Nhiếp Nhân Địch cũng được, Nhiếp Nhân Vương cũng được, chỉ cần một ngón tay có thể quật ngã toàn bộ.
Công tử áo bào gấm kia thấy người trong Thanh Vũ Lạc Hiên không đáp lời tưởng rằng đối phương sợ mình, tuy trên người gã không có công danh, nhưng cha gã là đệ nhất phú hào thành Thái Nguyên Tạ Vạn Tài, gã nhìn thấy, cha gã từng được Trung Vương đích thân khen ngợi, lúc trước quyên góp hai ngàn quan tiền, Trung vương khen ngợi cha gã là người lương thiện. Gã cảm thấy mình chính là tiểu nghĩa sĩ, tiểu thiện nhân, hơn nữa cha gã thường xuyên tự cho mình là môn sinh của Trung vương, vậy gã chính là tiểu môn sinh rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây