Mở khúc mắc.
Lưu Lăng đưa tay ra sau nhẹ nhàng vẫy vẫy ra hiệu cho huynh đệ Nhiếp Nhân Địch đã chuẩn bị xông ra lui trở về bóng tối, Lưu Lăng biết hai huynh đệ bọn họ cách hắn không quá xa nên mới không sợ hãi mà đi theo đến đây. Công phu Loan Ảnh Lưu Lăng cũng biết qua có thể tương đương với Quý Thừa Vân nhưng không thể nào là đối thủ của huynh đệ Nhiếp thị.
Hơn nữa, cho dù huynh đệ Nhiếp thị thật sự nghe lời hắn mà về Vương phủ trước thì Lưu Lăng cũng biết bên người hắn nhất định có ảnh vệ đi theo. Với thực lực của ảnh vệ thì trong thành Thái Nguyên này không ai có thể ra tay với hắn được. Năng lực hoạt động trong tối của Triệu Đại Lưu Lăng rất yên tâm. Ảnh vệ phát triển đến lúc này công lao của Triệu Đại không thể nào không nói đến nhưng Triệu Đại không biết Lưu Lăng đối với lãnh đạo ảnh vệ không chỉ có gã không. Việc này cũng không phải vì Lưu Lăng không tín nhiệm Triệu Đại mà Lưu Lăng làm việc luôn có đường lui mới an tâm.
Đôi khi Lưu Lăng cảm thấy mình sống quá mức cẩn thận, tuy rằng sống trong thời đại cá lớn nuốt cá bé nhưng nói chung cũng có người muốn hòa bình chung sống không chỉ có lạnh lùng giết chóc nhưng vì để sống sót tốt hơn Lưu Lăng không thể không cẩn thận. Hắn có thể hòa nhập vào xã hội này hơn nữa từng bước từng bước một đến nay không thể không quy công vào sự cẩn thận của hắn.
Nhiếp Nhân Địch nhìn chung quanh một chút, bảy tám ảnh vệ màu bạc âm thầm bố trí, ba mươi mấy ảnh vệ đã âm thầm khống chế nơi này tuyệt đối không có sai sót gì. Nếu Lưu Lăng không cho bọn họ hiện thân thì bọn họ cũng chỉ tạm che giấu, dù sao đối với quyết định này của Lưu Lăng huynh đệ Nhiếp Nhân Địch chỉ cười cười. Theo tính tình hai người bọn họ cho rằng giữ lại Loan Ảnh rất nguy hiểm, nếu hôm nay đã phát hiện liền trực tiếp giết cho xong, sạch sẽ gọn gàng, hà tất rề rà lòng dạ đàn bà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây