Đế Trụ

Chương 230:

Chương Trước Chương Tiếp

Tính kế

- Lão Cửu, đệ thấy thế nào?

Dùng tốc độ nhanh nhất để chạy từ Ngọc Châu về Thái Nguyên, Lưu Lăng vẫn chưa về nhà mà tiến thẳng vào hoàng cung. Hắn ngồi trên ghế thở hổn hển, hắn bỏ mặc đại đội ngũ Hắc Kỳ Lân quân, chỉ dẫn theo bốn thân binh chạy vội trở về. Tiến thẳng vào hoàng cung, sau khi ngồi xuống hắn mới uống một ngụm nước.

- Bệ hạ, mời người hãy thưởng cho một bữa ăn đã, từ sáng đến giờ bốn canh giờ thần chưa ăn cơm rồi.

Lưu Lăng nhìn Hiếu Đế đầy đáng thương nói.

Hiếu Đế cười ha ha nói:

- Chỉ trách trẫm nóng vội, bên phía Ly Yêu Na Nhan cầu cứu vô cùng cấp bách, mấy ngày này đã liên tục phái ba nhóm đến Thái Nguyên Phủ. Tiểu Lục Tử mau đến ngự thiện phòng mang một vài món điểm tâm đến đây, à bên ngoài có phải đã chuẩn bị cháo nóng cho ta có phải không? Trước tiên hãy mang vào đây để Trung Vương ăn lót dạ.

Nửa câu đầu đúng là đang giải thích với Lưu Lăng, nửa câu sau lại là lời truyền lệnh đối với Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử lên tiếng, nhanh nhẹn bước đi ra phía ngoài, một lúc sau đã mang lên hai bát cháo nóng.

- Bệ hạ cũng dùng chút đi, Bệ hạ cũng chưa dùng cơm trưa, vì quốc gia dân chúng, Bệ hạ không thể để bản thân bị đói được.

Tiểu Lục Tử đặt trước mặt Hiếu Đế và Lưu Lăng mỗi người một bát cháo gạo, Hiếu Đế đẩy bát cháo nói: - Trẫm không đói, ngươi hãy đưa cho Trung Vương dùng đi.

Tiểu Lục Tử nói: - Cháo vẫn còn nhiều thưa Bệ hạ, nô tài biết Trung Vương tới đây nên đã dặn phòng bếp làm nhiều một chút.

Lưu Lăng vừa húp cháo vừa nói: - Ngươi quả là thông minh, có điều ta lại không có gì để thưởng cho ngươi.

Tiểu Lục Tử vội vàng nói: - Nô tài không dám nhận phần thưởng của Vương gia, đây đều là chuyện mà nô tài nên làm, mời Bệ hạ và Vương gia dùng cơm ngon miệng, nô tài đi tới ngự thiện phòng thúc giục chút.

Hiếu Đế vẫy vẫy tay áo, ra hiệu cho phép hắn ra ngoài, bưng bát cháo lên rồi dùng muỗng nhỏ quấy đều những hạt cháo gạo trắng mượt óng ánh, y hỏi Lưu Lăng: - Đại Chu cho xuất hơn mười vạn binh khí thế hùng hổ, bởi vì muốn đoạt lại những nơi vừa mới bị Đại Liêu cướp đi mất bao gồm Hùng Châu, Mạc Châu, Định Châu còn có Dịch Châu nữa. Hiện giờ Đại Chu liên tiếp giành được thắng lợi, quân tiên phong thế không thể đỡ, không những Định Châu đã bị bao vây, chỉ e rằng Bá Châu cũng không thể giữ được. Dù sao thì hiện tại Cung Trướng quân thiện chiến nhất của Đại Liêu đều đang ở tuyến Tây Bắc, quân lính Định Châu và Bá Châu trước mắt không thể ngăn cản được tinh binh Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ của Đại Chu.

Lưu Lăng húp sạch một hơi cháo trong bát, liếm liếm môi vẫn thấy chưa thỏa mãn.

- Bệ hạ, trong mấy ngày thần đệ gấp gáp trở về, phía Định Châu đã ba lần phái người đến thúc giục sao?

Lưu Lăng hỏi.

Hiếu Đế gật đầu nói: - Đúng, ba lần rồi. Mỗi lần lại gấp gáp hơn lần đầu, lần đầu tiên sứ giả dừng chân tại Thái Nguyên một ngày, lần thứ hai dừng chân nghỉ ngơi nửa ngày, lần thứ ba tên sứ giả đó sau khi gặp được trẫm liền vội vàng trở về.

Lưu Lăng cười nói: - Vậy cũng không được coi là vội, đợi hai ngày rồi mới xuất binh cũng không muộn.

Hiếu Đế nói:

- Hả? Lão Cửu, tại sao đệ lại cho là như vậy? Bùi Hạo vừa rồi mới nói với trẫm, sứ giả của Đại Liêu lần sau nhanh hơn lần đầu, xem ra Định Châu thật sự có nguy cơ lớn rồi.

Lưu Lăng cười nói: - Bệ hạ quả nhiên đã nghĩ tới rồi, hỏi thần đệ cũng là muốn thử thần một chút đúng không? Bùi Hạo tuy thông thạo luật pháp nhưng đối với quân sự lại không am hiểu lắm, tuy rằng hắn đã cùng thần đi Ngọc Châu một chuyến, nhưng chỉ nhìn thấy mấy trận thì cũng không tính là nhập môn.

Hiếu Đế lườm hắn một cái nói: - Đệ không thể ngu dốt một lần sao?

Lưu Lăng nói:

- Vì bệ hạ, nên thần không dám ngu.

Hiếu Đế cười ha hả nói: - Được lắm lão Cửu! Trẫm quả thật đã nghĩ, muốn hỏi đệ để xác nhận một chút. Đệ đã nói như vậy, có lẽ suy đoán của trẫm là chính xác?

Lưu Lăng nói: - Bệ hạ anh minh, nếu như Định Châu thật bị bao vây như chiếc thùng sắt, nếu Chu quân tấn công vội vàng, sứ giả của Ly Yêu Na Nhan còn có thể một ngày một lần đến thúc giục chúng ta phải phát lệnh cứu binh? Lần thứ nhất nghỉ ngơi ở thành Thái Nguyên trong một ngày, lần thứ hai chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, lần thứ ba đến và đi vội vàng, Ly Yêu Na Nhan thật sự nghĩ rằng người của Đại Hán ta dễ dàng bị lừa như đứa trẻ lên ba sao?

- Vừa rồi Bệ hạ có nói, bao vây Định Châu chính là quân Đại Chu Càn Ninh chứ không phải là Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ, Đại Chu nếu quả quyết phải chiếm được Định Châu mà nói, làm sao có thể năm sáu ngày liên tiếp dùng tân binh quân Càn Ninh để tấn công thành? Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ chính là mười hai vệ quân được thành lập từ khi Đại Chu mới lập quốc cho đến nay, là hai đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Chu. Năm nghìn Cung Trướng quân của thành Định Châu đều rớt lại ở tuyến Tây Bắc, trong thành chỉ có chưa đầy mười nghìn quân Định Châu, Chu quân có dụng ý muốn tốc chiến tốc thắng, với việc lấy quân Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ đánh chiếm thành mà nói, trong vòng năm sáu ngày đã phá được Định Châu mới đúng, hà tất gì phải để cho quân Càn Ninh đứng ở phía trước?

Hiếu Đế cau mày nói: - Trẫm cũng luôn nghĩ vậy, lẽ nào tướng lĩnh của Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ có tư lợi, cố tình cho quân Càn Ninh ở phía trước làm tiêu hao Liêu binh bảo vệ thành?

Lưu Lăng nói: - Có lẽ không phải, U Châu có tám vạn Cung Trướng quân Đại Liêu, Nam Diện Cung Đại Vương Da Luật Cực từ nhỏ đã dẫn binh, hắn quyết không đứng nhìn Định Châu bị bao vây mà không cứu. Kéo dài lâu như vậy quân U Châu vẫn chưa đuổi kịp, lẽ nào Bệ hạ không cảm thấy kì lạ sao?

Hiếu Đế ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên đứng lên sắc mặt biến đổi: - Lão Cửu, ý của đệ là Đại Liêu và Đại Chu liên kết với nhau sao?

Lưu Lăng thở dài nói: - Thần e là như vậy, Chu quân bao vây Định Châu không phải vì muốn đánh chiếm thành trì, mục đích của chúng chính là đối phó với viện binh mà chúng ta phái đi. Vây thành đánh viện binh, thật là một mưu kế hay.

Hiếu Đế cả giận nói: - Trước giờ Đại Liêu cùng với Đại Hán ta gắn bó vô cùng khăng khít, không ngờ lại đi giúp Đại Chu ngấm ngầm mưu tính kế Đại Hán ta! Bọn chúng có ý nghĩ gì?

Lưu Lăng nói: - Theo suy đoán của thần đệ, điều này tất nhiên là ý của vị Nam Diện Cung Đại Vương ở U Châu kia. Da Luật Hùng Cơ khiến cho Đại Hán ta phải xuất binh trợ giúp công hạ, chúng ta lại chỉ mang đến mười cái liên phát hỏa tiễn. E rằng trong lòng vị Hoàng Đế Bệ Hạ của Đại Liêu kia vô cùng giận dữ, chỉ có điều không thể hiện sự cáu giận ra ngoài thôi. Lần này Đại Chu bao vây Định Châu, Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân Nhạc Lạc và Mi Hoang sớm đã nghĩ đến việc Ly Yêu Na Nhan sẽ cầu cứu Bệ hạ chi viện. Cho nên bọn họ mới chỉ để quân Càn Ninh vây thành, còn tinh binh Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ thì theo kế sách “đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công”, chúng đợi khi cứu binh của Đại Hán ta tiến đến, nửa đường mai phục, giết chúng ta làm chúng ta không kịp trở tay.

- Chỉ e Da Luật Cực đã nhìn ra việc bố trí của Chu quân, lúc này mới không nóng vội phát binh cứu viện Định Châu. Nói không chừng hiện tại quân U Châu đã đợi sẵn ở nơi cách Định Châu không xa, đợi Chu quân nửa đường phục kích quân Đại Hán ta, hắn có thể ngồi yên làm ngư ông đắc lợi. Nói vậy Nhạc Lạc và Mi Hoang có lẽ cũng đã nhìn ra ý đồ của Da Luật Cực, cho nên sứ giả viện binh trong thành Định Châu mới có thể đi lại tự nhiên giữa vòng vây khốn của mấy vạn đại quân.

- Bất kể là Đại Chu hay Đại Liêu, chúng đều muốn coi quân Đại Hán chúng ta như là vật hi sinh. Nếu như Chu quân mai phục thành công thì sẽ ăn tươi nuốt sống viện binh của Đại Hán ta, sau đó nhanh chóng điều động quân lui về, không ứng phó với U Châu binh cũng sẽ không có tổn thất gì. Hoặc chúng sẽ thừa dịp bại trận của quân ta trực tiếp sát hại Đại Hán ta, không chạm trán với quân U Châu, như vậy âm mưu núp đằng sau làm “bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sẵn” của Da Luật Cực cũng sẽ thất bại. Đối với Da Luật Cực, hắn càng không xem viện binh của Đại Hán ra gì, bất kể là Chu quân giành thắng lợi hay chúng ta thắng lợi, hắn đều có thể chiếm thế chủ động vững vàng.

Hiếu Đế sau khi nghe Lưu Lăng nói, không kìm nổi sự tức giận nói: - Da Luật Cực quả thật giỏi tính toán! Nhạc Lạc và Mi Hoang thật giỏi tính toán! Tính đi tính lại, hai nhóm quân đang vô cùng náo nhiệt đều chăm chú nhằm vào viện binh Đại Hán của ta, bất kể là đồng minh hay là kẻ địch, thì chúng đều là kẻ lòng muông dạ thú!

Lưu Lăng khuyên nhủ: - Bệ hạ không cần buồn bực, dù cho là Da Luật Cực hay Nhạc Lạc Mi Hoang, đều tự xem bản thân là con chim tước, xem viện binh Đại Hán chúng ta chỉ là con ve, tất cả cách bố trí cũng là dựa theo kế sách này, nhìn thì có vẻ chúng chiếm thế thượng phong, kì thật bất kể là Da Luật Cực hay Nhạc Lạc Mi Hoang, cả hai chỉ là những tên tướng tầm thường mà thôi.

Hiếu Đế hai mắt sáng ngời nói: - Lão Cửu đệ đã có đối sách rồi ư? Cuối cùng thì trẫm có nên phái binh hay không?

Lưu Lăng gật đầu nói: - Vẫn là nên phái viện binh, quan hệ đồng minh trong vòng ba năm của Da Luật Hùng Cơ và Bệ hạ tạm thời không thể thay đổi được, thực lực của Đại Hán ta không thể bằng được Đại Liêu, Đại Liêu như một con hổ vậy, cho dù không dùng con hổ giấy đứng bên cạnh, vẫn có thể hù dọa người. Hơn nữa Đại Liêu cũng chỉ trông cậy Đại Hán chúng ta xem chúng ta như Nam Đại Môn, trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không phá hoại liên minh một cách lộ liễu. Da Luật Cực làm như vậy, chỉ là muốn để cho Đại Hán ta chịu thua thiệt mà thôi.

Hiếu Đế nói: - Phái viện binh đi, vậy cuối cùng không phải là bị Chu quân vây vòng trong vòng ngoài sao?

Lưu Lăng khẽ cười: - Viện binh chắc chắn phải phái đi, nhưng chúng ta có thể đi chậm một chút, Chu quân không vội, Liêu binh không vội, vậy chúng ta vội gì chứ? Kiến Hùng quân Chỉ huy sứ Lạc Phược tại huyện Thu An cách Định Châu khoảng hai trăm dặm, Bệ hạ có thể hạ lệnh sai Lạc Phược mang theo mười nghìn người dưới trướng hắn cứu viện cho Định Châu, nói với hắn không cần vội vàng, một ngày hành quân không thể đi quá mười dặm.

- Về phần Da Luật Cực và Nhạc Lạc Mi Hoang ba người bọn chúng ngấm ngầm mưu tính, thần đệ ắt có cách làm cho chúng khó có thể thực hiện được ý đồ. Muốn lợi dụng Đại Hán ta ư, ha ha, thần đệ sẽ khiến chúng mất cả chì lẫn chài.

Hiếu Đế cười ha hả nói: - Đệ có cẩm nang diệu kế gì, mau nói cho trẫm!

Lưu Lăng tiến gần lên phía trước, ghé vào tai Hiếu Đế nói ra tính toán trong lòng mình, Hiếu Đế vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong thì ánh mắt đã cười thành một đường cong.

- Lão Cửu, đệ nắm chắc thành công bao nhiêu phần?

Lưu Lăng nghiêm túc nói: - Bảy phần, chỉ cần hai quân phối hợp thật tốt, còn có thể thêm một phần nữa. Tuy nhiên kế hoạch của thần đệ dù không thực hiện được, viện binh của chúng ta vẫn có thể lành lặn không có tổn thất gì trở về, hơn nữa Da Luật Cực cũng không thể nói là do lỗi của Bệ hạ.

Hiếu Đế gật đầu cười nói: - Vậy cứ như thế đi, việc quân sự trẫm không giỏi bằng đệ, nhưng trẫm có thể đảm bảo với đệ! Nếu như Liêu và Chu muốn xem chuyện cười, ta sẽ cho chúng thấy chúng nực cười đến mức nào.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)