Quân Chu phạt Liêu
- Ta thấy rồi, tân binh Ứng Châu huấn luyện quả thật hiệu quả không tồi, đều lui binh về làm đồn điền thì có chút đáng tiếc.
Nghe thấy Lưu Lăng có dấu hiệu nhẹ tay, vốn ủ rũ Lưu Mậu và Lôi Ngạo và mọi người nhất thời ánh mắt sáng ngời, Lưu Mậu ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi hỏi: - Vương gia có ý là giữ lại cho thuộc hạ một phần tân binh?
- Không có, ta tính tuyển một ngàn người mang về Thái Nguyên thành lập kỵ binh, những người khác thì cứ theo dự định mà làm đi. Nói với binh sỹ, quân lương của điền đinh và binh lính bình thường giống nhau giữ nguyên không thay đổi, mỗi ba trăm người làm một đồn, thiết lập một Giáo Úy. Mỗi ba nghìn người làm một quân đoàn, thiết lập một Biệt Tướng.
Ứng Châu bên này đất hoang nhiều, ba trăm người một đội, khai hoang 600 mẫu đất, có thể cho quân lính đưa người nhà đến tiếp nhận, triều đình bao ăn bao ở. Người nhà điền đinh nếu biểu hiện tốt, triều đình còn có thể thưởng cho điền đinh và bọn họ như nhau, cho bọn họ một mảnh đất chân chính thuộc về mình.
Nghe Lưu Lăng nói xong, sắc mặt Lưu Mậu liền u ám.
Lưu Lăng thấy y nản lòng, cười vỗ vai y nói: - Chu Diên Công lúc trở về từ Tây Hạ có mang về năm trăm con chiến mã, chính mắt ta nhìn thấy, đều là ngựa tốt Tây Vực chân chính. Trước khi đến ta đã thông báo bộ Binh đưa tới cho ngươi, ước chừng không đến ba ngày sẽ đến Ứng Châu. Chuyện kỵ binh Ứng Châu chiến mã không đủ ta vẫn nhớ kỹ, chẳng qua các doanh trại đều nhìn chằm chằm năm trăm con ngựa kia, không có cớ ta cũng không thể chỉ chiếu cố Ứng Châu binh các ngươi không phải?
Lưu Mậu thở dài nói: - Vương gia dùng năm trăm con ngựa tốt Tây Vực, đổi đi hai vạn đại quân chúng tôi, mua bán này lỗ vốn thiệt làm cho người ta hộc máu.
Lưu Lăng lườm y một cái nói: - Lỗ vốn? Tốt lắm, đồn điền Ứng Châu mùa thu thu hoạch lương thực nhất loạt đưa đến Thái Nguyên Phủ nhập kho, một hạt lương thực ngươi cũng đừng nghĩ giữ lại!
- Dựa vào cái gì a! Đã nói rồi, ba thành dùng làm quan lương của Ứng Châu binh! Lương thực thuộc hạ cũng muốn, chiến mã thuộc hạ cũng giữ, Vương gia cấp cũng được cấp không được cũng phải cấp.
Lưu Mậu cực kỳ mặt dày đưa ra lời này, cứ như có lí do chính đáng không sợ gì cả.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Được rồi, nên đưa cho ngươi thì một đồng tiền cũng sẽ không thiếu ngươi. Chuyện tân binh quyết định như vậy đi, ngươi cho quan địa phương Ứng Châu nhanh chóng phái người định ra địa điểm đồn điền, nhân lúc mưa thuận gieo trồng hạt giống, tới mùa thu có thể thu hoạch sớm hơn bình thường một tháng, lúc đó lương thực chắc cũng gần cạn, vừa lúc có thể bổ sung.
Lưu Mậu nói: - Việc này kỳ thực đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi, quan phủ địa phương rất ủng hộ chính sách triều đình, đều là đám tướng lĩnh lãnh binh chúng thuộc hạ không chịu buông tay mới kéo tới giờ, nói thật sự, nếu là sớm một thời gian thả về các tân binh, chỉ sợ hiện tại trong đồn điền mạ đều cao một thước rồi.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Sau khi tân binh đến đồn điền, Ứng Châu còn có một vạn lẻ sáu trăm cựu Binh, hiện tại dùng trang bị ba vạn binh cung cấp một vạn người của ngươi, triều đình cũng sẽ không thiếu nợ ngươi một đồng tiền quân lương, nếu mà trong vòng hai năm ngươi không thể huấn luyện một vạn binh lính Ứng Châu này thành những binh sĩ lấy một địch mười, ta không tha cho ngươi!
Nghe Lưu Lăng nói như vậy, Lưu Mậu lập tức ưỡn ngực lên nói: - Điểm này Vương gia ngài cứ yên tâm đi! Đừng nói hai năm, chỉ cần cung ứng đủ, một năm mạt tướng có thể huấn luyện những cựu binh này có thể chính diện chống đỡ mười hai tinh binh vệ Đại Chu!
- Ừ, ta tin ngươi.
Lưu Lăng cười nói: - Mặt khác, triều đình về quan chế cũng đã chỉnh đốn và cải cách sách lược rồi, dựa theo Đường chế quy phạm hóa quan chế hỗn loạn không chịu nổi của Đại Hán ta hiện giờ. Quan văn quan chế đã có triều đình phát xuống tới quan phủ địa phương, võ tướng ta ở trong này và ngươi nói chuyện.
- Ngay trong ngày khôi phục quy chế đời Đường, Đường chế nói đến chính là quy chế được điều chỉnh từ sau Trinh Quán năm thứ mười một, không thiết lập quân chức chính nhất phẩm Thiên Sách Đại tướng quân, chức vị võ tướng cao nhất là tòng nhất phẩm Phiêu Kỵ Đại tướng quân. Dưới là chính nhị phẩm Trấn Quốc Đại tướng quân, tòng nhị phẩm Trấn Quân Đại tướng quân, chính tam phẩm Quán Quân Đại tướng quân, Hoài Hóa Đại tướng quân, Thiên Ngưu Vệ tướng quân, tòng tam phẩm Vân Huy tướng quân, Quy Đức Tướng quân, chính tứ phẩm Trung Võ Tướng quân, Tráng Võ Tướng quân, Hoài Hóa Trung lang tướng, tòng tứ phẩm Tuyên Uy Tướng quân, Minh Uy Tướng quân, Quy Đức Trung lang tướng. Chính ngũ phẩm Định Viễn Tướng quân, Ninh Viễn Tướng quân, Hoài Hóa lang tướng. Tòng ngũ phẩm Du Kỵ Tướng quân, Du Kích Tướng quân, Quy Đức lang tướng. Chính lục phẩm Chiêu Võ giáo úy, tòng lục phẩm Chấn Uy giáo úy. Chính thất phẩm Trí Quả giáo úy, tòng thất phẩm Dực Huy giáo úy. Chính bát phẩm Tuyên Tiết giáo úy, tòng bát phẩm Ngự Vũ giáo úy. Chính cửu phẩm Nhân Dũng giáo úy, tòng cửu phẩm Bồi Nhung giáo úy.
- Dựa theo quy định quan chế triều đình, Bệ hạ ý chỉ: Thông thủ Ứng Châu, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu là chính tam phẩm Hoài Hóa Đại tướng quân. Lôi Ngạo là chính tứ phẩm Trung Võ Tướng quân. Những người khác các loại..., đều do Lưu Mậu đề cử bổ nhiệm.
- Tạ chủ long ân!
Lưu Mậu dẫn đầu các tướng quỵ xuống đất, hướng về phía thành Thái Nguyên cung kính dập đầu ba cái.
Lưu Lăng cười nói: - Được rồi, chuyện ta ở Ứng Châu trên cơ bản cũng làm xong. Tối nay có người mời ta uống rượu nên thông báo sớm, bằng không bổn vương phủi mông là có thể đi rồi.
Đám người Lưu Mậu đứng lên nói: - Vương gia tới rồi Ứng Châu nếu không uống rượu, chúng thuộc hạ đều áy này chết?
Lưu Lăng nói: - Ha hả, tối nay có thể uống rượu nhưng không được uống say, sáng sớm ngày mai ta muốn xem tân binh rời doanh, các cấp tướng lĩnh nếu không thể sắp xếp thời gian đến thao trường đúng hạn trình diện ta sẽ phải dùng quân pháp xử lí.
Lôi Ngạo mặc dù tỷ thí thua lại cũng không nổi giận, ở trong lòng hắn Lưu Lăng vĩnh viễn là một Đại Tướng Quân Vương bất bại. Thua thần tượng cả đời mình, hắn không cảm thấy là người mất mặt gì cả. Ngược lại, từ ngày đi theo Lưu Lăng, Lôi Ngạo đã nghĩ nếu là một ngày nào đó có thể mang theo một nhánh quân đội cùng danh tướng của Vương gia đánh một trận như vậy cũng tốt, hiện tại nguyện vọng đã trở thành sự thật, mặc dù là thua hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.
- Vương gia! Ngài còn không biết ta? Lão Lôi ta là càng uống rượu càng có tinh thần, ngày mai nếu đến sàn đấu võ muộn, Vương gia cứ lấy côn đánh ta!
Lưu Lăng cười nói:
- Được, nếu là ngươi nói khoác, ngày mai quân côn sẽ không cần đánh, mà đánh miệng của ngươi.
Buổi tối Lưu Lăng và các tướng lĩnh đại doanh Ứng Châu còn có quan địa phương Ứng Châu cùng tụ một chỗ, rượu uống không ít, nhưng hiểu rõ tính tình của hắn, tất cả mọi người đều giữ lượng. Sáng sớm hôm sau, tại các doanh các tướng lĩnh sắp xếp tân binh bắt đầu dưới sự dẫn dắt của quan địa phương đi tới điểm đồn điền, trước xây dựng nơi trú quân, sau đó phân phát giống tốt và nông cụ. Lưu Mậu nói cho các tân binh, trước khi nơi đóng quân tập trung xây dựng xong, bọn họ vẫn như cũ có thể ở trong đại doanh. Vũ khí trang bị đã phát xuống không thu hồi, quân lương như cũ.
Các tân binh hân hoan hô vang rừng núi, khiến Lưu Mậu cuối cùng biết được mình dốc hết sức giữ lại bọn họ tuy nhiên chỉ là ý kiến chủ quan mà thôi. Các tân binh không có bao nhiêu người tình nguyện đánh giặc, tư tưởng làm ruộng nuôi sống cha mẹ vợ con ở trong đầu bọn họ thâm căn cố đế, có lẽ chính như Vương gia nói, chờ đến ngày nào đó kẻ thù bên ngoài thực sự xâm lấn, vì bảo vệ người nhà của cải của mình, những người này có lẽ mới có thể thực sự cầm lấy vũ khí liều mạng cùng kẻ thù.
Lưu Lăng chỉ ở lại Ứng Châu ba ngày, mang theo sau một ngàn Hắc Kỳ Lân quân thẳng đến Ngọc Châu. Tình hình Ngọc Châu so với Ứng Châu còn muốn phức tạp hơn, dù sao Ngọc Châu, Đàn Châu chính là tiền tuyến của Đại Hán, xuống phía nam không tới hơn hai trăm dặm là đến biên giới Đại Chu. Hơn nữa tân binh Đàn Châu Lưu Lăng không có ý định động tới, mà làm sao để ngăn cản chi binh lính này mỗi ngày sáng tối dùng võ mồm cùng tân binh của Đại Chu Hữu Uy Vệ khai chiến, mới là khiến người đau đầu đấy, dù sao Ứng Châu bên này hơn hai vạn tân binh chỉ để lại hơn hai ngàn người.
Tân binh Đàn Châu có sáu ngàn, sáu ngàn người này thời gian trong một năm gần đây cùng nhân mã Hữu Uy Vệ dưới trướng Tấn Châu Mông Hổ gần như mỗi ngày đều dùng binh khí đánh nhau quy mô nhỏ, cũng nhờ vậy mà bọn lính kỳ thật đã luyện được khí phách gan dạ, luyện được khí thế chinh chiến.
Đợi hai ngày ở Ngọc Châu, dưới sự phối hợp của Đỗ Nghĩa hai vạn sáu ngàn tân binh Ngọc Châu toàn bộ bắc tiến, ở địa điểm cách Ngọc Châu hơn một trăm dặm xây dựng điểm đồn điền. Quan địa phương Ngọc Châu vốn là không đầy đủ, nếu không phải Lưu Lăng mượn tạm hơn trăm từ Ứng Châu đến hỗ trợ, chỉ sợ đến trật tự bình thường cũng không có người duy trì. Đỗ Nghĩa đối với lần đến này của Lưu Lăng không có chút nào mâu thuẫn, dù sao chính sách tinh binh y cũng là tán đồng. Lại nói, các tân binh ở đồn điền phía bắc Ngọc Châu, nếu thật khai chiến với Đại Chu, nội trong một ngày đêm, các tân binh đều có thể nhanh chóng trở về tham chiến.
Sau khi tới Đàn Châu rồi Lưu Lăng đem tân binh kỹ lưỡng chọn lựa để lại ba nghìn, những người từng trải và tự nguyện trở về làm ruộng điều hướng phía bắc Ngọc Châu. Mậu Nguyên đối với chính sách của triều đình không nói đồng ý cũng không nói mâu thuẫn, dù sao y chỉ cảm thấy Vương gia nói đúng rồi, nhất định không sai được.
Ở lại Đàn Châu ba ngày, Lưu Lăng vừa muốn đi về phía nam để tiếp cận xem Tấn Châu Mông Hổ luyện binh thế nào, từ ảnh vệ ẩn nấp trong Đại Chu đưa đến tin tức. Đại Chu thừa dịp lúc trọng yếu Liêu quốc và Tây Hạ khai chiến, lấy bốn vạn nhân mã quân Càn Ninh phối hợp nhân mã Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ, xuất binh mười vạn, vừa mới đoạt lại được Mạc Châu đã bị Đại Liêu cướp đi trước đó, sau đó Hùng Châu, thừa thắng xông lên, Chu quân đã binh vây Định Châu Phủ!
Lưu Lăng mang theo Hắc Kỳ Lân quân mới trở lại Ngọc Châu, văn khẩn triều đình đã đến. Định Châu Phủ Đại Liêu Lang tướng Ly Yêu Na Nhan muốn cầu viện Đại Hán, Hiếu Đế mời Lưu Lăng mau trở về kinh sư thảo luận đối sách!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch