Đế Trụ

Chương 228:

Chương Trước Chương Tiếp

Tại sao phòng không được?

Lưu Lăng ngay cả giáp trụ cũng chưa thay, chỉ gọi Độc Cô Nhuệ Chí đến ghé vào tai nói nhỏ vài câu. Sau khi Độc Cô Nhuệ Chí nghe Lưu Lăng nói xong, khó khăn khẽ nhếch mép.

Hạ đài điểm tướng, Độc Cô Nhuệ Chí bảo một nửa nhân mã bước ra khỏi hàng, đem mã giáo giao cho những người còn lại, mỗi người chỉ mang theo một thanh gỗ làm đao, lại đem bao tên của những người còn lại đến, như vậy mỗi người đều mang theo hai ống tên. Để không làm bị thương, dùng mảnh vải thật dày bọc đầu mũi tên, mặc dù là bắn tên sẽ không làm đối phương bị thương.

Binh lính Ứng Châu bên này cũng thế, binh khí trong tay đều đổi thành đao thương gỗ bình thường dùng trong huấn luyện để không thể đả thương người, mũi tên lông vũ cũng đều dùng vải bọc hết, sau khi sắp xếp thỏa đáng xong đã qua nửa canh giờ.

Các tướng lĩnh đứng trước binh lính Ứng Châu trông thấy binh sĩ Hắc Kỳ Lân quân buông mã giáo tiện tay, đều có chút nghi ngờ. Mã giáo trong tay Hắc Kỳ Lân quân không phải là thứ hàng bừa bãi, đó là hàng tinh phẩm do Bách Công Phường sản xuất, mỗi một cây mã giáo đều được chế tạo rất kỳ công.

Bên trong mã giáo có rất nhiều điểm đáng chú ý. Cán giáo vốn không giống giáo bộ binh sử dụng là cây gỗ, mà là lấy thân cây gỗ thượng đẳng chắc chắn, tróc thành nhiều lớp có độ dày đồng đều, rồi dán dính liền với nhau. Loại gỗ dẻo thích hợp để làm cung thì thác mộc là tốt nhất, thứ là cây dâu, tằm, cây mây, kém nhất cũng phải dùng gậy trúc. Đem những lớp gỗ đó ngâm trong dầu nhiều lần. Ngâm không được biến hình, không được rạn nứt, mới hoàn thành bước đầu tiên. Mà quá trình này tốn thời gian gần một năm, sau một năm, đem những mảnh gỗ đó ra, hong gió nơi mát mẻ mấy tháng.

Sau đó dùng keo dán thượng đẳng dán liền làm thành một cây thô, dài tám trượng (chú ý: đơn vị là thước đời Hán), bên ngoài lại quấn quanh dây thừng. Đợi dây thừng làm xong, bôi sơn sống lên, lấy vải đay quấn lại. Làm một lớp bao phủ cho đến khi dùng đao chặt xuống, cán giáo phát ra tiếng kim loại, lại không nứt ra, như thế mới tính đủ tư cách. Sau đó đến phần đuôi, cắt đoạn tầm sáu trượng. Trước lắp một đầu giáo thép tinh luyện, sau bịt đồng đỏ làm đuôi giáo. Không ngừng điều chỉnh, đảm bảo tiêu chuẩn là dùng một sợi dây thừng buộc cách đuôi giáo hai thước, chuẩn một cây Bát Mã giáo có thể ở giữa không trung như đòn cân hai đoạn không rơi không đổ.

Như vậy, võ tướng ngồi trên lưng ngựa, có thể giữ ngọn giáo hướng về phía trước mà không tốn chút sức lực. Chế tạo ra giáo như thế, nhẹ, chắc chắn, cứng vững. Võ tướng có thể cưỡi ngựa cầm giáo xung phong, cũng có thể múa giáo đánh nhau cận chiến. Chỉ có điều một cây giáo hoàn chỉnh phải tốn thời gian ba năm để làm ra, và tỉ lệ thành công chỉ có bốn phần, bởi vậy giá trị chế tạo cao đến kinh người.

Mã giáo co dãn rất tốt, khi đập vào thân binh sĩ chẳng những có thể xuyên thấu, còn có thể treo xác trên mũi giáo. Chính là một vũ khí xung trận sắc bén, mà lúc này năm trăm kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân buông mã giáo tiện tay, lại đổi dùng hoành đao làm bằng gỗ hiển nhiên cho thấy là rất tự tin.

Mã giáo co dãn khá tốt, mặc dù đem giáo mũi bọc lại cũng khó tránh khỏi sẽ làm bị thương đến binh lính Ứng Châu. Binh lính Ứng Châu thấy Hắc Kỳ Lân quân không mã giáo, trong lòng đối với binh lính Hắc Kỳ Lân quân cũng cảm ơn, lại cũng có chút oán giận. Oán giận bọn họ khinh thường người ta như thế, không ngờ muốn dựa vào hoành đao có thể phá tan trận pháp binh lính Ứng Châu?

Phụ trách chỉ huy phương trận Lôi Ngạo một tay chuyên trường mâu, bĩu môi quay người quát: - Đem trường mâu lại đây, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ không cho dùng mũi mâu đả thương người! Còn có, quy củ đã giảng được lắm, mặc kệ ai trúng đao sẽ chủ động lui về coi như đã chết, bố mà phát hiện ai đã trúng mộc đao Hắc Kỳ Lân quân còn trên chiến trường đấy, Lão tử dùng hoành đao thật cắt cổ của hắn!

Trang bị tân binh binh lính Ứng Châu không đắt tiền bằng bộ giáo, trên cơ bản đều là trường mâu được tạo thành từ cán cây gỗ trên lắp một đầu thiết thương.

Vài Giáo Úy phía sau cười ầm ầm nói lớn: - Tướng quân yên tâm, chúng ta nhiều người như vậy đánh năm trăm người bọn họ, nếu lại ăn gian để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Binh lính chúng ta tuy rằng thời gian huấn luyện không dài, nhưng không thể làm cho người ta khinh thường như vậy được. Còn nữa, chúng ta những binh lính Ứng Châu đều là những người đàn ông đường đường, thắng thì thắng, thua ta cũng không xấu hổ lắm!

Lôi Ngạo gật đầu nói: - Giữ vững tinh thần cho ta, đừng để danh hiệu Vương gia bách chiến bách thắng hù dọa. Các ngươi không nhìn ra sao? Vương gia cũng không muốn cắt giảm tân binh của binh lính Ứng Châu chúng ta, bằng không sao chỉ dùng năm trăm binh? Ngài ấy là cố ý nhường chúng ta đấy, chúng ta chỉ cần giữ vững tinh thần dựa theo tập luyện bình thường mà đánh, Vương gia một khi cao hứng tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền mà bị đánh bại!

Một Giáo Úy hỏi: - Thật sao?

Lôi Ngạo trừng mắt nhìn hắn nói: - Lão tử đã khi nào nói dối các ngươi chưa? Vương gia đây là muốn kiểm nghiệm một chút hiệu quả huấn luyện tân binh Ứng Châu của chúng ta. Nếu là huấn luyện thật sự không tồi, Vương gia tự nhiên sẽ vui vẻ giữ lại các ngươi. Nếu là chúng ta thất bại, ngươi suy nghĩ xem, không cần Vương gia lên tiếng, chính các ngươi có thể diện ở lại hay không?

Giáo Úy kia cắn răng nói: - Được! Liều mạng!

Thấy quân binh dưới trướng khí thế dâng lên, Lôi Ngạo kiêu hãnh khẽ cười.

Chỉ có điều hắn không có nghe được, binh lính ở phía sau hắn không xa xì xào bàn tán:

- Nghe thấy được sao? Thất bại chúng ta sẽ đi làm ruộng, nghe nói quê bên đó đều đã phân đất, chỉ cần là trai tráng khỏe mạnh, mỗi người mười mẫu! Đều là đất đai màu mỡ phì nhiêu cả, thực mong muốn về nhà như những người đó.

Người kia nói: - Ngươi đừng nghĩ chuyện tốt! Cho dù chúng ta không đi lính cũng là đi đồn điền, đất đó là triều đình muốn chúng ta lao động khổ sai, làm ra lương thực cũng không về bản thân chúng ta, còn không bằng những ngày tháng ở trong quân đội đâu!

- Nếu chẳng may đánh giặc? Lang kỵ Đại Liêu, Tinh giáp Tây Hạ, Hổ Bí Đại Chu, chúng ta tân binh như vậy có thể đánh thắng được người ta? Cho dù là lại huấn luyện vài năm nữa, lên chiến trường cũng là bị người ta đùa với tính mạng! Theo ta thấy thật sự không bằng đi đồn điền, triều đình không phải đã nói rồi sao, chỉ cần tận tâm tận lực, năm thứ nhất căn cứ biểu hiện thưởng cho năm mẫu đến mười mẫu ruộng, năm thứ hai nếu biểu hiện tốt, lại thưởng năm mẫu, năm thứ ba nếu còn biểu hiện không tồi, vậy lại thưởng năm mẫu. Kiểu này tính ra chỉ cần kiên định làm việc, ba năm ít nhất có thể kiếm được mười lăm mẫu ruộng tốt rồi, một năm hai vụ thu, tối thiểu một nhà già trẻ không cần lại chịu đói rồi!

- Ta thấy cũng thế, đánh giặc chết trận tuy rằng thưởng cho mười mẫu huân điền không cần nộp thuế má, nhưng khi đó dùng tính mạng để đổi, như thế nào cũng không dễ dàng bằng trồng trọt. Chúng ta đều là nông dân, chăm sóc hoa màu không cần nói, sử dụng đao thương ta đến bây giờ còn chưa quen tay.

- Vậy chúng ta là liều mạng hay là bỏ cuộc?

- Ngươi ngốc a! Liều mạng ở lại trong quân đội để làm gì? Ngươi còn không nhìn ra được sao? Sớm muộn gì chúng ta và Đại Chu phía nam cũng khai chiến, đến lúc đó xông lên phía trước làm vật hi sinh thì là tân binh như chúng ta đó, binh lính lão luyện kia người ta đều là dùng ở cuối cùng! Theo ta nói chúng ta giả vờ một tí, thất bại chúng ta phải đi đồn điền, triều đình không phải đã nói rồi sao, đồn điền có thể mang người nhà đi cùng, triều đình nuôi cơm ăn!

- Hơn nữa, Trung Vương là người thủ đoạn thế nào? Vương gia người ta nói năm trăm kỵ binh có thể phá hơn hai vạn tân binh chúng ta thì chắc chắn có thể phá, ngươi đã khi nào nghe qua Vương gia bị thất bại chưa?

- Đúng đúng đúng! Ứng phó một chút là được!

Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh ở đầu đã có được sĩ khí hưng phấn lên, tràn đầy tin tưởng, khóe môi nhếch lên cười. Mà binh lính phía sau cũng cười theo, hứng thú tươi cười nhưng khác xa vạn dặm.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Lăng sai người đem ghế ngồi trên đài điểm tướng đưa ra phía trước, vịn vào phía trước ngồi xuống, cúi người xuống hỏi Lưu Mậu: - Chuẩn bị xong chưa?

Lưu Mậu gật đầu nói: - Vương gia, Ứng Châu binh đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!

Lưu Lăng lại nhìn qua Độc Cô Nhuệ Chí liếc mắt một cái, người ngồi ở trên lưng ngựa phía sau gật gật đầu với hắn. Lưu Lăng cười cười nói: - Nếu đều chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu đi.

- Vương gia không đích thân chỉ huy sao?

Lưu Mậu thấy Lưu Lăng cũng không có hành động gì, kinh ngạc hỏi.

Lưu Lăng khoát tay một cái nói: - Không cần, dù sao các ngươi là nhất định phải thua đấy.

Lưu Mậu nhìn nhìn, từ trên mặt Vương gia dường như không có phát hiện cái gì khả nghi.

- Bắt đầu!

Nghĩ mãi mà không rõ vì sao Vương gia tự tin như thế, nhưng Lưu Mậu cũng không cho là mình nhất định sẽ thua. Y hạ lệnh đánh trống, tiếng trống phát ra hai bên sẽ bắt đầu chiến đấu.

Theo một hồi trống trận hùng tráng vang lên, kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân chỉnh tề tiến lên trước một bước, dựng thẳng hoành đao lên, chào Lưu Lăng theo kiểu nhà binh, sau đó chậm rãi hướng phía binh Ứng Châu xông tới. Sàn đấu Ứng Châu cũng đủ lớn, mười vạn đại quân điểm binh cũng đủ chỗ, hai vạn người ra trận thế cũng không có gì chật chội. Lại nói, thời điểm hai bên thật sự đối địch, người hàng đầu chém giết những người hàng sau đến nhìn cũng nhìn không thấy.

Độc Cô Nhuệ Chí giơ mộc đao lên, dưới trướng năm trăm Hắc Kỳ Lân quân bắt đầu từ từ tăng tốc. Theo hướng Độc Cô Nhuệ Chí, năm trăm Hắc Kỳ Lân quân hợp thành trận hình công kích cạnh hình tam giác sắc bén. Ba trăm bước, Hắc Kỳ Lân quân đã đẩy nhanh tốc độ, Độc Cô Nhuệ Chí làm đầu mũi tên kéo mặt giáp xuống, kỵ binh phía sau cũng đem mặt giáp kéo xuống dưới.

Hai trăm bước, một trăm chín mươi bước, một trăm tám mươi bước.

Lôi Ngạo giơ mộc đao lên quát: - Cung thủ chuẩn bị tên, một trăm năm mươi bước, bắn!

Dưới trướng hắn hơn một ngàn cung tiễn thủ lăm lăm cung trong tay, đợi mệnh lệnh chỉ huy. 170 bước, quan chỉ huy cung tiễn thủ hô to một tiếng: - Bắn tên!

Ồ ồ một tiếng, một khung cảnh mũi tên lông vũ bao trùm bay ra ngoài, che khuất bầu trời .

150 bước, cung tiễn đã có thể bắn chết quân địch rồi.

Ước chừng 160 bước, Độc Cô Nhuệ Chí mạnh vung đao chỉ ra bên trái sau đó dẫn đầu thay đổi đường đi, năm trăm kỵ binh phía sau y hoàn thành sự thay đổi một cách đẹp mắt, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ sau biến thành đường thẳng. Mũi tên lông vũ nhiều không đếm được ào ào rơi phía trước người bọn họ, trên cơ bản không làm cho Hắc Kỳ Lân quân bị thương tí nào. Chỉ có bốn năm kỵ binh bị mũi tên lông vũ bay tới chạm phải, kỵ binh bị bắn trúng tự giác rút lui rời khỏi vị trí chiến đấu, mặc dù nếu là đang ở trong trận chiến thật mũi tên lông vũ nhẹ tênh tênh như vậy căn bản không có khả năng làm bị thương tới bọn họ.

Từ trực diện đến song song, kỵ binh hoàn thành một lần biến hướng hoàn mỹ. Xéo một đường tiếp cận Ứng Châu binh, kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân cách phương trận Ứng Châu binh càng lúc càng gần.

- Bắn tên!

Lôi Ngạo lớn tiếng hạ lệnh.

Mưa mũi tên lông vũ trút xuống, chỉ có điều phần lớn lại rơi vào phía sau Hắc Kỳ Lân quân. Sau khi bọn họ bắn tiễn ra, kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân đã xông về phía trước ngoài mấy bước rồi.

Tám mươi bước, kỵ cung Hắc Kỳ Lân quân bắt đầu phát uy. Kỹ thuật bắn tốt, kỹ thuật cưỡi ngựa tài tình, mũi tên lông vũ tuy rằng không dày đặc bằng Ứng Châu binh, nhưng lực sát thương lại lớn hơn so với Ứng Châu binh. Ứng Châu binh đứng quá dày đặc, một lần mũi tên lông vũ bắn xuyên qua phải đến hơn ba trăm bộ binh bị “Bắn chết“.

Vốn tưởng rằng Hắc Kỳ Lân quân sẽ nhân cơ hội xông lên, trường mâu thủ ở phía trước không có tấm chắn phòng hộ từng lớp từng lớp bị “bắn chết” lại không thể lui xuống, chỉ có thể chờ Hắc Kỳ Lân quân đâm tới. Đáng tiếc, Hắc Kỳ Lân quân dường như cũng không có tính toán xông trận, chỉ là mỗi lần ở vòng ngoài, không ngừng bắn mũi tên lông vũ ra. Mỗi người hai bình mũi tên lông vũ, cũng đủ bọn họ dùng đấy.

Nhìn thấy hai ngàn trường mâu thủ phía ngoài bị “giết chết” đại bộ phận, Hắc Kỳ Lân quân lại vẫn không có ý xông lên, Lôi Ngạo bất đắc dĩ đưa các tay khiên tiến lên phòng thủ, cung thủ hướng ra phía ngoài di chuyển. Trận hình mới vừa biến đổi, Độc Cô Nhuệ Chí chỉ vào Lôi Ngạo, tuy rằng còn cách sáu bảy mươi bước, nhưng Lôi Ngạo rõ ràng cảm nhận được một loại sát khí lạnh như băng.

Bất giác rung mình, Hắc Kỳ Lân quân thật giống như bàn đu dây lay động qua lại, nhằm Lôi Ngạo thẳng đến.

Sáu mươi bước, kỵ binh đánh tới chỉ trong thời gian bốn năm hơi thở. Cung thủ vừa mới di động chuyển ra bên ngoài làm sao có thể đỡ nổi kỵ binh?

Nhưng giữa khoảnh khắc bị tấn công ồ ạt, Lôi Ngạo vừa bị một đao của Độc Cô Nhuệ Chí chém vào bờ vai tuyên cáo “tử vong“. Thừa dịp binh lính Ứng Châu phía trước đại loạn, kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân đều hô lớn: - Nhận thua đi! Nhận thua có thể về nhà làm ruộng rồi! Vợ con nóng lòng ở nhà, về nhà hưởng phúc đi thôi!

- Đê tiện!

Đích thân chỉ huy Chủ soái Lưu Mậu lớn tiếng chửi một câu, lại lực bất tong tâm.

Phía trước mấy ngàn Ứng Châu binh dồn dập lui về như cơn lũ, bắt đầu loạn trận, một người dẫn đầu chạy trở về, người do dự chưa quyết rồi bắt đầu đuổi theo, rất nhanh, trong quân của Lưu Mậu đã bị chính bại binh nhà mình tấn công đến hỗn loạn.

Lưu Mậu nghĩ, cũng nhận thấy, đây là trận cuộn rèm tiêu chuẩn nhất mà, vì sao vẫn là phòng không được?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)