Đặt cược.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Sau khi tới Ứng Châu, Lưu Lăng không có tới doanh trại để gặp đám tướng lĩnh sớm đã chuẩn bị sẵn lời nói thuyết phục hắn, mà cùng với một ngàn quân Hắc Kỳ Lân thẳng tiến đến sân đấu, nói với Lưu Mậu hắn sẽ điểm binh ở sàn đấu võ, trong vòng một nén nhang nếu ai chưa tới thì bất luận là cấp bậc cao hay thấp đều xử trí theo quân pháp.
Đợi Lưu Mậu thông báo tướng lĩnh dưới trướng tới sàn đấu võ tập hợp, Lưu Lăng đã ngồi trên ghế của “Điểm tướng đài” và phẩm trà một cách thoải mái rồi. Theo lý mà nói sàn đấu là một nơi nghiêm nghị, chưa từng thấy qua Vương gia biểu hiện tùy ý như vậy trước sàn đấu bao giờ, nên cảm giác không yên trong lòng mọi người lại kịch liệt thêm.
Một ngàn quân Hắc Kỳ Lân căn bản là không hề xuống ngựa, mà xếp thành hình vuông như miếng đậu hủ được cắt ra ở bên hông sàn đấu võ, góc cạnh rõ ràng.
Độc Cô Nhuệ Chí đứng sau Lưu Lăng, lạnh lùng nhìn các tướng lĩnh đang vội vội vàng vàng chạy tới của quân Ứng Châu, mặt không biểu tình, trông y cứ như là một pho thạch tượng, trong mắt người đời, y luôn lạnh lùng như băng giá không dễ tiếp cận. Và trong mắt của y, chỉ có số ít vài người mới đáng để y nhìn. Thân là tướng lĩnh của đội thân binh Hoàng Đế, y cơ bản là không có cơ hội rời khỏi Thái Nguyên Phủ, bây giờ được tới địa phương gặp Phủ Viễn quân danh nổi như cồn, thế nhưng ngay cả thái độ khinh bỉ y cũng không thèm biểu lộ ra nữa.
- Mạt tướng tham kiến Vương gia!
Mấy mươi quan tướng hành quân lễ trên “Điểm tướng đài”. Lưu Lăng cười cười gật đầu, nói:
- Bổn vương lần này tới Ứng Châu là để kiểm duyệt thành quả huấn luyện tân binh, vì còn phải đến Ngọc Châu, nên mới nhờ Hổ Đình Hầu thông báo mọi người tập trung ở sân đấu luôn. Lúc còn ở Thái Nguyên Phủ ta từng nghe nói hiệu quả huấn luyện của tân binh Ứng Châu là tốt nhất, nên hôm nay muốn kiểm chứng xem sao. Các vị tướng quân, ta cho các vị thời gian nửa canh giờ xem có thể tập hợp tất cả tân binh lại không?
Một Lang tướng bảo:
- Vương gia nói đùa, nếu nửa canh giờ còn không thể tập kết thì sau này còn đánh trận gì nữa? Vương gia cứ chờ xem, nếu trong vòng một nén nhang tân binh không thể hoàn toàn tập kết, Vương gia chỉ cần chém cái đầu này của mạt tướng.
Lưu Lăng nhận ra người này, là một bộ hạ cũ khi hắn còn luyện binh ở Ngọc Châu, tên là Lôi Ngạo, trông hình dáng của áo giáp chắc là Lang tướng Chính Tứ Phẩm rồi.
- Lôi Ngạo? Cái đầu của ngươi to quá bổn vương không có chỗ để, nên cứ đặt trên cổ ngươi trước vậy. Nếu trong vòng một nén nhang tân binh chưa tập kết đủ, bổn vương không ngại đánh cho mông của ngươi tả tơi đâu.
Lôi Ngạo hei hei cười:
- E là Vương gia phải thất vọng rồi, trận đòn này lão Lôi ta nhất định là không bị rồi.
Lưu Lăng cười phẩy tay. Về con người Lôi Ngạo hắn cũng có thể nói là hiểu đôi chút. Sáu năm trước, trong trận chiến đối mặt với Đại Chu bất lợi tới mức đó, người này lại dám dẫn theo trăm mấy thân vệ xông thẳng vào trung quân của Tôn Huyền Đạo, tranh thủ thời gian cho đại quân ta tập kết, lúc được cứu về thì thấy tên cắm trên người y có tới mấy mươi cây, cũng may áo giáp của y đủ cứng cáp và bản thân y da dày thịt thô, bị thương như vậy mà chỉ dưỡng bệnh nửa năm là được cứu khỏi Điện Diêm Vương.
Lưu Lăng ngồi trên ghế từ tốn thưởng thức tách trà, lệnh cho Trực Lệnh Quan thắp một nén nhang, hắn hớp một ngụm trà rồi dựa vào ghế bế mục dưỡng thần, cũng không nhìn tình hình náo loạn dưới sân. Lưu Lăng ước chừng nén nhang sắp tắt rồi mời từ từ mở mắt ra lại.
Nhìn kỹ thì thấy, bên dưới sân, hai vạn tân binh cơ bản đã tập kết xong, hắn lại nhìn qua chỗ cổng vào, vẫn còn không ít tân binh đang vội vã chạy tới, mặc dù về mặt thời gian thì Lôi Ngạo không có nói bừa, nhưng đội hình của tân binh quả thật là một trời một vực so với đội hình của quân Hắc Kỳ Lân.
Đội hình hình vuông méo méo xệch xệch, trông cứ như miếng đậu hủ bị đập nát ra, nhưng Lưu Lăng không hề cảm thấy tính kỷ luật của những tân binh này kém, dù sao đây cũng chỉ là những bá tánh mới từ bỏ cây cuốc cầm hoành đao trong tay chưa đầy một năm. Thường ngày các tướng quân phần lớn cũng chỉ dạy họ kỹ xảo giết địch, không ai huấn luyện bài bản cho họ việc đứng đội hình cả. Dù sao bây giờ trong các tướng lĩnh Ứng Châu cũng chẳng có ai hiểu rõ về mưu lược trận pháp. Về cơ bản thì đều giống như Lôi Ngạo, lệnh cho y đem quân xông đi đâu thì y xông tới đó, nếu cho y bố trí một đại trận, thì y cũng chỉ xòe tay nói xin lỗi thôi.
Đợi sau khi các tân binh tập kết xong rồi, Lưu Lăng hỏi Lưu Mậu đang đứng cạnh mình:
- Tốp tân binh này có bao nhiêu người?
Lưu Mậu nói:
- Từ năm ngoái bắt đầu đến giờ tổng cộng chiêu mộ được 2 vạn 3 ngàn 1 trăm lẻ 6 người, ngoại trừ vài người bị bệnh thì hầu hết đều ở đây rồi.
Lưu Lăng uhm một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Trình độ huấn luyện thế nào? Nếu bây giờ đẩy họ ra chiến trường có dùng được không?
Lưu Mậu thành thật trả lời:
- Dùng thì dùng được, nhưng so với những lão binh từng đánh qua trăm trận chiến đem về từ Ngọc Châu thì vẫn còn khác xa, nếu tới khi lên chiến trường phân tản lão binh vào tốp tân binh này, chắc là đã có thể chiến một trận với binh sĩ Đại Chu. Nhưng mạt tướng nói thật, bây giờ họ tự bảo vệ thì có thừa, nhưng muốn thắng địch thì khó đây.
Lưu Lăng lại hỏi:
- Nếu dùng 2 vạn tân binh này đánh với lão binh, ngươi thấy bao nhiêu lão binh thì có thể đánh bại 2 vạn tân binh này?
Lưu Lăng suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:
- Khoảng 5 ngàn người, nếu được 8 ngàn thì mạt tướng tướng chắc chắn sẽ thắng.
Lưu Lăng uhm một tiếng:
- Vậy đi, chúng ta đặt cược đi, nếu ta có thể dùng 500 quân thắng 2 vạn tân binh Ứng Châu này, đám tân binh này xử trí thế nào do ta quyết định được chứ?
Lưu Mậu ngẩn người, nhìn nhìn đám tướng lĩnh bên dưới “Điểm tướng đài”, lưỡng lự không quyết. Lưu Lăng cười nói:
- Ngươi không cần vội trả lời, có thể xuống dưới bàn bạc với họ xem sao, phải các ngươi đồng ý hết mới được, không thể để các ngươi nói ta dùng 500 lão binh ức hiếp 2 vạn tân binh được. Nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, ta có thể chỉ đem 300 người.
Lưu Mậu thầm nói Vương gia cũng quá kiêu ngạo rồi. Đừng nói tân binh đã được huấn luyện bảy tám tháng, cho dù là hơn 2 vạn lão bá tánh không vũ khí không hề có sức chiến đấu, cùng xông lên trước cũng có thể dìm chết 500 người như một trận lũ đi qua, chứ đừng nói là 300 người. Cho dù là tinh giáp kỵ sĩ của quân Hắc Kỳ Lân thì sao? Hơn 2 vạn người đánh 300 người, dù không đánh trả cũng mệt chết 300 quân Hắc Kỳ Lân rồi!
Y ôm quyền hành lễ với Lưu Lăng rồi lui xuống tìm các tướng lĩnh thuộc hạ thương lượng. Những tướng lĩnh dưới trướng của y vừa nghe Vương gia lại định dùng 500 quân đánh bại 2 vạn tân binh Ứng Châu, đều cảm thấy Vương gia nói khoác.
Lôi Ngạo quay đầu cẩn thận nhìn Lưu Lăng đang thưởng trà một cái, nhẹ tiếng hỏi Lưu Mậu:
- Hầu gia, ngài có chắc là Vương gia nói sẽ dùng 500 người đánh với 2 vạn người?
Lưu Mậu gật đầu nói:
- Không lẽ ta còn nghe sai sao?
Một thiên tướng hỏi:
- Không lẽ Vương gia định gian lận?
Lưu Mậu trừng mắt nhìn y một cái:
- Gian lận? Ta cho ngươi 1 ngàn binh, trên sân này không có chút lợi thế địa hình nào, ngươi gian lận cho ta xem?
Thiên tướng đó đỏ cả mặt:
- Nếu không gian lận, thì chúng ta cứ ứng chiến cho rồi. Cho dù Vương gia có bách chiến bách thắng, mạt tướng cũng không tin chỉ với năm trăm binh mà có thể thắng hơn hai vạn người chúng ta.
Lôi Ngạo nói:
- Ngươi hiểu cái gì! Năm xưa lúc lão tử còn đi theo Vương gia, thì chưa từng thấy Vương gia đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng trong tay! Bất kể là dùng ít thắng nhiều, hay cậy mạnh đánh yếu, Vương gia dụng binh lâu nay luôn nắm chắc phần thắng.
- Mạt tướng nghĩ thế nào cũng không ra dựa vào đâu mà dùng 500 người khiêu chiến 2 vạn người? Cho dù hơn 2 vạn người này đều là tân binh, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết 500 người đó rồi.
Lưu Mậu nói:
- Cho nên ngươi không phải là Vương gia!
Tướng lĩnh đó lầm bầm:
- Nếu mạt tướng là Vương gia, chúng ta cần gì khổ công tìm cách ngăn cản triều đình cắt giảm quân số?
Lôi Ngạo kéo y sang một bên rồi nói với Lưu Mậu:
- Tôi thấy Vương gia đang muốn đánh phủ đầu chúng ta. Người đang cố làm ra vẻ thần bí để dạo chúng ta đây mà. Ngài có thấy điệu bộ của người không? Trông như mọi thứ đều nắm chắc trong tay rồi, nhưng thật ra nói không chừng người cũng đang lo lắng trong lòng, mong chúng ta tự loạn cả lên, sau đó Vương gia có thể không đánh mà thắng.
Mắt Lưu Mậu sáng lên. Y quay đầu nhìn nhìn Lưu Lăng, phát hiện tuy Vương gia ngồi rất vững vàng, nhưng ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía này, hiển nhiên là đang quan sát họ. Y liền tán thưởng:
- Được đó lão Lôi! Không ngờ ngươi lại là một tướng tài quan sát tỉ mỉ như vậy!
Lôi Ngạo bị Lưu Mậu khen tới cả người lâng lâng, nó:
- Vương gia không phải từng nói sao, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Với những gì tôi biết về Vương gia, tôi thấy lần đặt cược này, vật đặt cược căn bản không phải 2 vạn tân binh trên sân, mà đặt thẳng lên đầu những người dẫn binh chúng ta đây. Nếu tôi đoán không lầm, Vương gia chắc là đang tạo áp lực cho chúng ta, người muốn nhìn chúng ta không đánh mà tự loạn, sau cùng chỉ có thể khuất phục.
Lưu Mậu gật gật đầu:
- Uhm, lão Lôi phân tích không sai, Vương gia đích thực không đánh trận nào người không dám chắc, nhưng lần này Vương gia không phải dựa vào 500 kỵ binh đó của Hắc Kỳ Lân, mà là dựa trên sự hiểu biết về chúng ta. Vương gia hiểu chúng ta, nên biết chắc chúng ta sẽ kiêng dè cách dụng binh của Vương gia, thế nên người mới đánh áp đảo khí thế của chúng ta nãy giờ. Trước tiên là nói 500 binh, sau đó lại nói nếu ta sợ thì người chỉ dùng 300 binh thôi, thực tế là muốn đả kích sĩ khí của chúng ta!
Lôi Ngạo hưng phấn kêu lên một tiếng:
- Hei! Vương gia thật đúng là nham hiểm nha!
Nói xong y vội bụm miệng, lúc quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Lưu lăng sắc như dao nhọn phóng về phía y. Lôi Ngạo sợ tới rụt cả cổ, chui vào đoàn người.
Lưu Mậu nói:
- Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không thể mất đi nhuệ khí trước mặt Vương gia. Vương gia nói dùng 500 quân khiêu chiến 2 vạn tân binh chúng ta, nếu chúng ta không đồng ý chẳng phải vừa đúng ý người sao? Nếu đã như vậy, chúng ta cứ sảng khoái đồng ý, sau đó còn có thể rộng lượng một chút, cho Vương gia dùng đủ một ngàn quân Hắc Kỳ Lân, chúng ta tự đem quân của mình, chỉ dùng một vạn người thôi.
Lôi Ngạo lại chui ra:
- Không được không được, ngộ nhỡ thua thì sao?
Lưu Mậu cắn răng:
- Vậy chúng ta cũng đừng sợ mất mặt, 2 vạn đánh 500, vậy đi!
Lôi Ngạo nói:
- Tôi làm tiên phong!
Lưu Mậu gật gật đầu, sau đó kêu mọi người xúm vào chút thấp giọng bàn luận sách lược của trận đánh này. Mọi người đều cảm thấy, nếu Vương gia muốn chiến thắng, nhất định sẽ dựa vào sức công kích không gì sánh bằng của quân Hắc Kỳ Lân xộc thẳng vào trung quân, chỉ cần chém được đại tướng lĩnh quân, sau đó nhân lúc tân binh mất đi chỉ huy và bắt đầu đại loạn, sau đó dùng chiêu thức “cuốn rèm” mà người quen dùng, dùng tân binh đánh đuổi tân binh, rồi tuyên bố thắng cuộc!
Mọi người thương nghị lại một lần, thương nghị xong kế sách ứng phó, đào một cái bẫy lớn ở trung quân đợi Vương gia chui vào. Sau khi cảm thấy không còn thiếu sót nữa, Lưu Mậu quay về “Điểm tướng đài” nói với Lưu Lăng:
- Vương gia, chúng tôi đã thảo luận xong.
- Đánh?
Lưu Lăng nheo mắt hỏi.
- Đánh!
Lưu Mậu chắc như đinh đóng cột.
Lưu Lăng ha ha cười lớn:
- Thế mới là lão bộ hạ của ta chứ, lưỡng lưỡng lự lự chưa đánh đã thua khí thế rồi, không tốt không tốt. Có quy tắc gì không? Ta muốn nghe xem.
Lưu Mậu giải thích nói:
- Không có quy tắc, cứ làm theo Vương gia đã nói. Vương gia dùng 500 quân đánh với 2 vạn tân binh Ứng Châu. Nếu Vương gia thắng, tốp tân binh này sẽ giao cho Vương gia xử lý, chúng mạt tướng sẽ không nói lời nào. Nếu chúng mạt tướng may mắn chiến thắng, Vương gia…
Lưu Lăng phẩy tay:
- Tân binh để lại cho các ngươi hết!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch