Đế Trụ

Chương 226:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngươi có từng hỏi qua ý nguyện của binh sĩ?

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Sau khi rời khỏi Khánh Châu Phủ, Lưu Lăng cùng với 1000 quân Hắc Kỳ Lân đến Ứng Châu. Họ không hề gấp gáp, cảnh quan dọc đường tuy không phải là đẹp, nhưng phong cảnh mang hơi hướm “gầy dựng lại từ đống đổ nát” thật khiến người khác mê mẩn. Thông Thủ Ứng Châu Phủ, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu đã đón từ ngoài thành 50 dặm, bên cạnh chỉ đem theo ba bốn tùy tùng, trông y có vẻ rất tự tin về tình hình trị an dưới sự quản lý của mình.

Trước đó, Lưu Lăng đã từng cùng Hiếu Đế nói về con người tên Lưu Mậu này. Đánh giá của Hiếu Đế đối với y là không có khả năng làm đại tướng, nhưng lại có tài giữ thành. Lưu Lăng cũng rất đồng ý với đánh giá này của Hiếu Đế. Năm ngoái lúc đánh nhau với Đại Chu, biểu hiện của Lưu Mậu không tốt cũng không xấu, tuy không tỏa sáng rực rỡ như những người Vương Bán Cân, Đỗ Nghĩa, Hoa Tam Lang, Triệu Nhị, nhưng lại là người ổn thỏa nhất khiến người khác yên tâm. Vì thế, Lưu Lăng mới giao quân nhu và hậu phương của đại quân lại cho Lưu Mậu quản lý, tận dụng tối đa nguồn nhân tài vốn có.

Nếu nói đến lên chiến trường xung phong giết giặc, Lưu Mậu xa không bằng Vương Bán Cân, Đỗ Nghĩa. Nếu nói đến đảm phách mưu lược thì y không bằng Triệu Đại, Hoa Tam Lang, thậm chí còn thua xa Dương Nghiệp, người đã thâm nhập vào Hữu Uy Vệ Đại Chu làm Quả Nghị Lang Tướng. Nhưng nếu nói tới cẩn trọng ổn thỏa thì trong số những người nêu trên may ra chỉ có Dương Nghiệp là có thể sánh được với y.

Lúc còn ở Ngọc Châu, biết rõ Lưu Lăng sẽ quyết chiến với Sài Vinh nhưng y vẫn không manh động phái quân của mình ra hỗ trợ, mà là quản thúc thuộc hạ giữ vững Ngọc Châu, trông coi lương thực quân nhu, thời khắc chú ý đến những thay đổi trên chiến trường để kịp thời ứng phó. Đối sách như thế nếu là những dũng tướng như Hoa Tam Lang chắc chắn không thể nghĩ ra. Nếu là Hoa Tam Lang, e là sớm đã dẫn theo binh mã dưới trướng vòng ra phía sau quân Chu hoặc là đột kích từ bên hông rồi.

Ổn thỏa có thừa, mạnh dạn không đủ.

Một câu nói trúng trọng điểm.

- Thuộc hạ tham kiến Vương gia.

Lưu Mậu đứng bên đường, cúi người lạy một cái.

Lưu Lăng ha ha cười lớn rồi nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nắm lấy tay của Lưu Mậu:

- Từ đây đến Ứng Châu Phủ vẫn còn năm mươi mấy dặm, sao ngươi ra đón xa thế này?

Lưu Mậu đáp:

- Biết Vương gia đến thuộc hạ sớm đã không thể chờ thêm rồi, tuy chỉ mới một tháng không gặp, nhưng trong lòng thuộc hạ rất nhớ Vương gia.

Lưu Lăng cười nói:

- Ngươi cũng học tâng bốc người khác sao?

Lưu Mậu nói:

- Đó toàn là những lời thật lòng đấy!

Lưu Lăng:

- Xem ra để ngươi ở chỗ thế này thật sự là thất sách, với tiềm năng của ngươi nếu vào cung làm Tổng Quản Thái Giám, Bệ Hạ còn không bị ngươi nịnh tới mặt mày hớn hở? Đợi sau khi về Thái Nguyên ta phải nói với Bệ Hạ mới được, mà nếu trong cung không thiếu người, Vương phủ ta đúng thật không có lấy một thái giám.

Lưu Mậu ớn lạnh, vội nói:

- Cám ơn Vương gia đề cử, nhưng thuộc hạ vẫn muốn giữ thứ đó lại để nối dõi tông đường.

Lưu Lăng nói:

- Con của vợ ngươi cũng đến năm sáu người rồi còn gì?

Lưu Mậu nói:

- Cái này… Từ đời ông cố thuộc hạ đến đời của tthuộc hạ đều là con độc hết, nuôi rất cẩn thận mới không đến nỗi tuyệt tử, đến đời của thuộc hạ, dù thế nào thì thuộc hạ cũng phải cố gắng chứ?

Lưu Lăng nói:

- Được, chắc cũng không cần ba năm năm, một mình Hổ Đình Hầu của Đại Hán ta mà “tạo” nên một gia tộc to lớn, câu chuyện này truyền đến đời sau chắc vẫn được người người ca tụng đây.

Lưu Mậu vừa nói chuyện với Lưu Lăng, vừa lầm bầm trong lòng: từ lúc gặp mặt tới giờ Vương gia chỉ toàn nói đùa bậy bạ không, sao không nhắc tới việc công đi? Sớm biết lần này Vương gia tới đây là để cắt giảm quân số, tại sao tới giờ người vẫn không nhắc một chữ? Là tin tức trước đó nhầm lẫn hay là Vương gia không tin ta?

Y tâm sự trùng trùng, nhưng vẫn không thể không làm ra bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái ứng đáp với Lưu Lăng. Chỉ là một tia phân tâm trong ánh mắt của y đều bị Lưu Lăng nhìn thấy hết. Lưu Lăng cũng không nói ra, vẫn tiếp tục hàn huyên những chuyện không đâu, lúc thì hỏi con trai lớn của Lưu Mậumấy tuổi rồi, lúc thì lại hỏi tuổi của con gái lớn, sau đó còn thần thần bí bí ghé vào tai Lưu Mậu hỏi có phải có phương thuốc bí mật nào không, tại sao nhà Lưu Mậu bốn năm đời đều chỉ có một con, vậy mà tới đời y lại “sinh sôi nảy nở” thế này?

Lưu Mậu lúc đầu vẫn còn có thể ứng phó, nhưng càng về sau thì càng thấy nóng lòng, có mấy lần cơ hồ không nhịn được buột miệng hỏi mất, chỉ là thấy Lưu Lăng đang hứng chí ngắm nhìn phong cảnh quanh đây nên mới ngại không mở miệng thôi. Sở dĩ Lưu Mậu đi tận hơn 50 dặm đường đón Lưu Lăng, thật ra là vì chịu sự ủy thác của các tướng lĩnh dưới trướng định nhân lúc Lưu Lăng chưa bước vào thành Ứng Châu hỏi thăm xem Lưu Lăng nghĩ gì, nếu có thể khuyên Vương gia tạm thời không động đến tân binh Ứng Châu thì tốt nhất, dù sao lúc còn ở Thái Nguyên Phủ, tư giao của Lưu Mậu với Vương gia vẫn rất tốt, trong trận chiến Ngọc Châu Lưu Mậu lại lập công nữa, hai người thầm thảo luận trước còn hơn nói trước mặt tất cả mọi người.

Những lời nói mà trước đó Lưu Mậu nghĩ hết nửa ngày, nhưng từ sau khi gặp mặt đã bị hai ba lời của Lưu Lăng làm cho đảo lộn tư tưởng hết, những gì đã nghĩ đều không được thốt ra dù chỉ là một chữ, chỉ đành cùng Lưu Lăng đi tiếp về phía trước, đến cuối cùng chính bản thân y nghẹn đến tím cả mặt.

Con người Lưu Mậu tuy không giỏi xung phong đánh đầu, nhưng lại nổi tiếng là người rất bảo bọc thuộc hạ. Đây là một nhân tài thủ thành, những gì vào tay y rồi muốn y phun ra lại là vô cùng khó khăn. Hơn 2 vạn tân binh y khó khăn lắm mới tập hợp đủ, bây giờ cũng đã huấn luyện gần một năm rồi, một đạo chỉ ý của triều đình là cho đám tân binh này về quê trồng ruộng hết, làm sao mà y nỡ được? So ra thì, chuyện chỉnh đốn quan chế lại không mấy khiến y phản đối, dù sao y cũng hiểu, quan chế hiện nay của Đại Hán, đặc biệt là quan chế của võ tướng đã rối loạn tới một mức nhất định rồi.

Y là Thông Thủ Ứng Châu, quân chức là Phụ Quốc Đại Tướng Quân Chính Nhị Phẩm, nếu chỉ xét quân công thì y cũng hiểu là còn lâu y mới tới được cấp bậc này. Mà trong các tướng lĩnh Ứng Châu dưới trướng y, chỉ riêng đại tướng Chính Tam Phẩm thôi đã không dưới mười mấy người, đại tướng Tòng Nhị Phẩm cũng có ba bốn người. Chuyện này nếu mà đặt vào bối cảnh Đại Chu thì tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, nên biết đại tướng quân Hữu Uy Vệ Mông Hổ của thành Tấn Châu Đại Chu trấn giữ biên giới phía bắc Đại Chu, chức vị cũng chẳng qua là Tòng Tam Phẩm mà thôi.

Trước khi y ra đón Lưu Lăng, các tướng lĩnh của quân Ứng Châu thật ra đã đạt thành một hiệp nghị. Quan chức có thể giáng, nhưng binh lính tới tay rồi tuyệt đối không thể trả về được. Bây giờ quân Ứng Châu có hơn 3 vạn người, nếu đột nhiên hai phần ba số quân đều thoái ngũ hoàn điền, vậy những người làm tướng như họ trong tay còn bao nhiêu lính?

Vì thế Lưu Mậu cứ muốn nhân lúc Lưu Lăng còn chưa hạ đạt mệnh lệnh của triều đình hỏi thăm, xem coi có thể sắp xếp thế nào đó không.

- Hổ Đình Hầu có lời muốn nói sao?

Thấy sắc mặt của Lưu Mậu thật sự quá khó coi đi, Lưu Lăng cười cười hỏi:

- Hổ Đình Hầu có lời muốn nói sao?

- Vương gia… haizz! Vậy thì thuộc hạ nói thẳng đây, lần này Vương gia tới Ứng Châu, có phải đốc thúc việc cắt giảm binh không?

Lưu Mậu cắn răng cũng không nhịn nữa, y biết là Vương gia nhất định đã biết y ra tận đây đón người ắt hẳn là có mục đích. Với thông minh tài trí của Vương gia, y quả thật không phải là đối thủ, nếu cứ bị Vương gia dắt mũi đi hoài như vậy, chi bằng nói thẳng ra còn thoải mái hơn.

Lưu Lăng uhm một tiếng, cũng không trả lời y, chỉ là hỏi ngược lại:

- Hổ Đình Hầu có suy nghĩ gì về chính sách của triều đình?

Lưu Mậu như hạ quyết tâm thúc ngựa đuổi theo Lưu Lăng:

- Nếu Vương gia đã hỏi, vậy thì thuộc hạ nói thật vậy. Lần này thuộc hạ tự mình ra đây đón Vương gia trước là để truyền đạt ý kiến của người bên dưới cho Vương gia hay.

Lưu Lăng cảm thấy hứng thú, nheo mắt lại hỏi:

- Phản ứng của họ lớn lắm sao?

Lưu Mậu nói:

- Đúng vậy, vừa nghe triều đình cắt giảm quân số, những tên đó cứ như bị ai đạp trúng đuôi vậy, nhảy lên nhảy xuống, ai cũng không chịu trả lại số tân binh đã được huấn luyện gần một năm. Cũng chẳng phải họ chất vấn gì chính sách của triều đình, chỉ là số quân khó khăn lắm mới huấn luyện xong sắp dùng được lại phải thả về, họ không nỡ thôi. Vì thế, thuộc hạ thấy họ gây náo động lớn quá, làm thuộc hạ cũng phiền theo, nên mới vội ra đây nói với Vương gia một tiếng, mất công Vương gia trở tay không kịp.

Lưu Lăng ha ha cười lớn, chỉ vào mũi Lưu Mậu nói:

- Họ? Không lẽ Hổ Đình Hầu không nghĩ như thế?

Mặt Lưu Mậu đỏ cả lên, y nói một cách ngượng ngùng:

- Vương gia cũng biết đó, người dẫn binh ai không muốn binh mã dưới trướng mình nhiều một chút? Mọi người đều thấy cả, ba nước láng giềng lớn mạnh xung quanh Đại Hán ai không có trăm vạn hùng binh? Binh mã của Đại Hán ta bây giờ cộng lại cũng chẳng qua là 20 vạn, nếu cắt giảm nữa nhỡ đâu quân Chu tiến đánh, trong lúc nguy cấp ta lấy gì chống cự đây?

Lưu Lăng hỏi:

- Ngươi cũng nghĩ giống những người đó?

Lưu Mậu gật đầu không hề phủ nhận:

- Thuộc hạ biết Vương gia ngay từ đầu đã muốn đi theo con đường tinh binh, mà quốc lực Đại Hán trông cũng không thể nuôi nổi trăm vạn đại quân, tráng đinh của toàn Đại Hán gộp lại cũng không đến trăm vạn người, nhưng 20 vạn cũng không nhiều chứ? Chỉ cần hạ quyết tâm gia tăng cường độ huấn luyện, 20 vạn đại quân đều thành tinh binh, chẳng phải mạnh hơn nhiều so với năm sáu vạn người sao?

Lưu Lăng không cho ý kiến, chỉ cười cười nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta không trả lời câu hỏi này của ngươi trước, mà chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết với kho lương của Đại Hán ta bây giờ đủ để 20 vạn đại quân ăn trong bao lâu không?

Lưu Mậu ngẩn người một lát rồi trả lời:

- Miễn cưỡng chắc cũng được hơn nửa năm?

Lưu Lăng lắc đầu nói:

- Còn không đủ cho ba tháng nữa, nếu không bổ sung thêm quân lương, e là ba tháng sau, 20 vạn đại quân này một người cũng giữ không được nữa. Triều đình ban hành nhân chính (thi triển chính trị nhân từ), sau hạn hán thì thuế của bá tánh thấp đến mức có thể xem như không có thu rồi, mà lương thực của vụ mùa hè lại chỉ lấy một phần mười vào kho, khó khăn lắm mới ổn định lòng dân, ngươi nói đợi đến hè này lương thực vào kho, Bệ Hạ thấy 20 vạn đại quân của nước mình không có cơm ăn, có làm trái lời hứa với bá tánh không?

Lưu Lăng nói tiếp:

- Nếu Bệ Hạ không tăng thuế, 20 vạn đại quân ăn cái gì? Nếu tăng thuế, bá tánh sẽ nghĩ như thế nào?

Hắn chỉ vào phần lớn đất hoang xung quanh đây hỏi:

- Những mảnh đất này đáng lẽ đều có bá tánh trồng trọt, nhưng bây giờ bá tánh đi đâu hết rồi? Dọc đường nam hạ ta thấy được, tuy rằng triều đình thực hiện nhân chính, bá tánh chạy nạn cũng đã dần trở về quê của mình, nhưng các châu phủ nơi nào cũng có mấy vạn mẫu đất hoang chưa được động tới? Cho dù bá tánh đều quay trở về hết, nhưng mấy năm nay thiên tai chiến hỏa liên miên, bá tánh mười người đi hết bốn năm, tráng đinh thì chạy hết vào quân ngũ tìm bát cơm ăn, số còn lại toàn là người già trẻ con phụ nữ thì họ làm sao mà khai hoang được?

Lưu Mậu không biết nói gì, chỉ đành im lặng.

Lưu Lăng nói:

- Thoái ngũ hoàn điền, đồn điền dưỡng binh, những tráng đinh này quay về trồng ruộng, trong lúc rảnh rỗi cũng không thiếu bài huấn luyện đâu, đợi tới khi đại chiến thì họ lại là những người lính chính quy thôi.

Lưu Mậu thắc mắc:

- Nhỡ đâu trồng trồng thành ra thói lười, nếu thật sự chiến tranh xảy ra họ không cầm nổi đao thương thì sao?

Lưu Lăng hỏi ngược lại:

- Nếu ta là quân Chu, ngươi là điền đinh Đại Hán. Ta đứng trước nhà ngươi vừa đốt vừa cướp vừa giết, cướp lấy ruộng ngươi cực khổ vất vả trồng ra, đốt nhà ngươi vừa mới dựng nên, giết vợ con ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có cầm đao lên chiến đấu không?

- Nếu giữ lại tất cả tân binh, ruộng đồng quốc gia không ai trồng, biến thành đất hoang hết, song thân và vợ con người tham quân chết vì đói nghèo hết, tân binh không còn người mình cần bảo vệ, ngươi có đảm bảo họ sẽ anh dũng giết địch không?

Lưu Lăng thở dài, nhìn Lưu Mậu đã không nói nên lời và thêm một câu.

- Ngươi chỉ biết những vị tướng dưới trướng mình không muốn cắt giảm quân số, nhưng ngươi có hỏi qua ý nguyện của các binh sĩ là cầm hoành đao hay cầm lưỡi hái không?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)