Đế Trụ

Chương 225:

Chương Trước Chương Tiếp

Tới Khánh Châu.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Từ Khánh Châu Phủ đi về phía nam 30 dặm, có một thửa ruộng tốt hơn vạn mẫu. Mảnh đất này từng bị Quận Thủ Khánh Châu lúc trước, Hoàng Đế Đại Yến sau này, Âu Dương Chuyên cướp đoạt làm riêng. Mảnh đất hơn vạn mẫu nơi đây đều là đất màu mỡ tươi tốt, không thấy một đụn cát bên trong, từ khi bị Âu Dương Chuyên chiếm giữ, mảnh đất này phần lớn đều bị bỏ hoang.

Sau khi Lưu Lăng bình định phản tặc Âu Dương Chuyên, hơn vạn mẫu đất hoang này có gần 7000 ngàn mẫu đều dùng để thưởng cho các tướng sĩ có công, hơn 3000 mẫu còn lại thì được qui hoạch làm thí điểm đầu tiên của “chế độ đồn điền”, có hơn 2000 điền đinh và không dưới 3000 bá tánh khai khẩn mảnh đất hoang này, trồng cây lương thực, bây giờ nơi đây đã là một màu xanh mơn mởn. Nhưng hoàn toàn trái ngược với bên này, hơn 7000 huân điền bên kia lại vẫn còn rất hoang vu, so với cảnh tượng náo nhiệt bên đồn điền này vài bóng người thưa thớt bên huân điền lại trông có vẻ rất tiêu điều.

Lưu Lăng một đường đi tới là hiểu ngay tại sao lại như thế này. Bá tánh cảm niệm ân đức của triều đình, đều tự giác tới làm việc ở đồn điền, còn ruộng đất của nhà mình thì ít có ai đi chăm sóc. Lưu Lăng vừa đi vừa cảm khái, yêu cầu của bá tánh không cao, chỉ cần có hi vọng, họ sẽ tràn đầy ý chí chiến đấu.

Sau khi từ biệt Ngô Đại Tráng, hắn lại đi tiếp về phía trước khoảng năm sáu dặm. Từ xa đã thấy Chu Diên Công cùng mấy người khác đang cưỡi ngựa đi đến. Khi khoảng cách hai bên còn khoảng mười mấy bước, Chu Diên Công và mấy người theo sau đồng thời xuống ngựa, quỳ xuống đất.

- Chu Diên Công bái kiến Vương gia.

Chu Diên Công vén cái vạt áo dính đầy đất lên, quỳ xuống lạy một cái.

Lưu Lăng ha hả cười, nhảy từ trên ngựa xuống đi tới.

- Đứng dậy đi, bây giờ nói gì thì ngươi cũng đã là đại quan Nhị Phẩm rồi, sao còn bộ dạng thảm hại thế này.

Lưu Lăng cười nói.

- Thuộc hạ bái kiến Vương gia!

- Hạ quan Tạ Hoán Nhiên, bái kiến Vương gia.

Đứng sau Chu Diên Công, cả hai người Vương Tiểu Ngưu và Tạ Hoán Nhiên đều cả người sình lầy, nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng của một Quận Thủ Tòng Tứ Phẩm và một Quả Nghị Giáo Úy Ngũ Phẩm.

- Đứng dậy hết đi, các ngươi vất vả rồi.

Chu Diên Công đứng dậy rồi lại vái lạy một cái, nói:

- Không biết Vương gia giá lâm, hạ quan không thể đón tiếp từ xa, mong Vương gia thứ tội.

Lưu Lăng vốn định đá một cái vào mông y, nhưng nghĩ lại dù sao bây giờ Chu Diên Công cũng đã là đại quan Tòng Nhị Phẩm, không như lúc còn ở trong phủ hắn nữa. Đặc biệt là bây giờ ở Khanh Châu này quan chức của Chu Diên Công là cao nhất, trước mặt thuộc hạ của người ta thì thế nào cũng phải để lại vài phần sĩ diện cho người ta. Hơn nữa, thân là Vương gia, hắn cũng nên giữ thể diện một chút… uhm giữ thể diện.

Lưu Lăng thầm nghĩ trong lòng.

- Giỏi rồi hen? Còn dám giở trò này với ta, nếu ta không thứ tội thì ngươi làm thế nào?

Lưu Lăng cười mắng y.

Chu Diên Công hi hi cười, nói:

- Chu Diên Công là người xuất thân Vương phủ, nếu Vương gia muốn trị tội hạ quan, không bằng tống hạ quan về lại Vương phủ được không? So với việc mặc bộ quan phục này làm dáng, hạ quan vẫn thấy những ngày sống trong Vương phủ thoải mái, tự tại hơn nhiều.

Lưu Lăng nói:

- Mơ đi! Đợi khi nào thiên hạ đại trị, bá tánh no đủ, quốc gia cường thịnh rồi, nếu ngươi vẫn còn muốn ăn không ở Vương phủ ta, thì không thiếu phần của ngươi đâu!

Hai mắt Chu Diên Công sáng lên:

- Thật không? Vẫn do Mẫn Tuệ cô nương đưa tới chứ?

Lưu Lăng trả lời một cách nghiêm túc:

- Phan Kim Liên, luôn đợi ngươi trong phủ ta.

Chu Diên Công:

- Ơ… Vương gia vốn cũng đã đường dài vất vả rồi, chi bằng tới doanh trại của các tân binh đồn điền phía trước nghỉ ngơi một lát?

Lưu Lăng lườm y một cái, quay sang gật đầu với Vương Tiểu Ngưu trước rồi lại hỏi chuyện người đứng cạnh Chu Diên Công:

- Ngươi chính là Tạ Hoán Nhiên? Chu Diên Công ra sức tiến cử ngươi trước mặt Bệ Hạ đấy. Từ lúc có Thánh Chỉ tới giờ cũng đã 20 ngày rồi nhỉ? Ba ngày sau là Chu Diên Công phải về Kinh Sư vào Quân Cơ Xứ nhậm chức rồi, chuyện ở Khánh Châu này giao hết lại cho ngươi đấy. Lần này ta xuống phía nam có mang theo chỉ ý cho ngươi của Bệ Hạ, đợi sau khi Chu Diên Công hồi kinh rồi trách nhiệm dân sinh ở Khánh Châu này sẽ đặt trên vai của ngươi.

Tạ Hoán Nhiên vừa định dập đầu lĩnh chỉ, Lưu Lăng đã ngăn y lại:

- Chỉ ý đợi sau khi về tới Khánh Châu Phủ rồi sẽ tuyên đọc trước mặt các quan viên, ta chỉ là thông báo trước cho ngươi một tiếng. Ngươi là quan văn, lại xuất thân Giang Nam Tạ gia, chức vị võ tướng Quận Thủ này xác thực không thích hợp với ngươi lắm, nhưng cũng may đây chỉ là chức vụ quá độ thôi. Bệ Hạ đã bổ nhiệm ngươi làm Quận Thủ Khánh Châu, Tòng Tam Phẩm.

- Thần tạ chủ long ân!

Tạ Hoán Nhiên quỳ xuống, hướng về phía Thái Nguyên Phủ cung cung kính kính dập đầu ba cái.

Lưu Lăng cười nói:

- Tối hôm nay ta sẽ ở lại Khánh Châu, ăn ở không của mấy người một đêm. Tối nay ta sẽ triệu kiến một mình ngươi, ngươi nghĩ kỹ sách lược làm sao để quản lý tốt Khánh Châu Phủ, ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi.

- Hạ quan hiểu.

Tạ Hoán Nhiên vái lạy một cái.

Lưu Lăng cười và nói:

- Ta không có nhiều quỷ củ thế đâu, Chu Diên Công và Vương Tiểu Ngưu đều biết tính cách của ta, chỉ cần không phải trường hợp chính thức thì các ngươi không cần đa lễ đâu.

Tạ Hoán Nhiên khủng hoảng:

- Hạ quan không dám làm loạn tôn ti trên dưới.

Lưu Lăng không thích loại văn nhân quá cổ hủ thế này, khen vài câu rồi quay sang nhìn Vương Tiểu Ngưu:

- Làm tốt lắm, không mất mặt người của phủ Trung Vương ta.

Vương Tiểu Ngưu hành một quân lễ trước, sau đó nói với vẻ mặt ha hả cười:

- Thuộc hạ cũng xuất thân từ phủ Trung Vương, không dám làm mất uy danh của Vương gia. Thật ra khi đánh trận gan của thuộc hạ nhỏ lắm, chỉ là vừa nghĩ tới Vương gia, thì khắp người thuộc hạ đều dũng cảm lên hẳn, cả chết cũng không sợ.

Lưu Lăng vừa cười vừa đạp một cái vào mông Vương Tiểu Ngưu vừa nói:

- Ta không cần ngươi nịnh, nếu muốn nghe những lời tâng bốc thế này thì ta không cần tới đây rồi. Thái Nguyên Phủ có quá nhiều tên cổ hũ, nịnh bợ đương nhiên cũng muôn màu muôn vẻ. Ngươi vẫn là thật thật thà thà thì hơn, nếu sớm biết công lực tâng bốc của ngươi không có chút tiến bộ, ta hà khổ phải tiến cử ngươi làm Quận Thừa Khánh Châu trước mặt Bệ Hạ chứ?

Vương Tiểu Ngưu ngẩn ra, rồi cười khổ:

- Thuộc hạ vẫn muốn ở bên cạnh Vương gia hơn, cho dù cả đời chỉ có thể làm một Giáo Úy Lục Phẩm!

Tạ Hoán Nhiên thầm trợn mắt nhìn Vương Tiểu Ngưu một cái, cảm thấy biểu hiện không quý trọng tương lại xán lạn này của Vương Tiểu Ngưu rất khó hiểu, cũng không thưởng thức điều này. Một Giáo Úy Tòng Lục Phẩm chẳng qua là tên hầu của các nhân vật lớn thôi, nhưng một Quận Thừa Tòng Tứ Phẩm lại chưởng quản trang bị của một quận mười mấy huyện. Vậy mà lại chọn cái trước!

Lưu Lăng cười nói:

- Nếu ngươi thật sự không muốn làm Quận Thừa Khánh Châu cũng được.

Vương Tiểu Ngưu sáng mắt ra:

- Thật sao?

Lưu Lăng gật đầu trả lời với vẻ mặt nghiêm túc:

- Thật. Ngươi có thể phạm đại một lỗi nào đó, sau đó Tạ đại nhân viết một bản tấu vạch tội ngươi, ta đương nhiên sẽ “chiếu cố” ngươi một chút, chỉ cần theo luật lệ Đại Hán ngươi tội không cần chết, rồi chịu gia pháp 300 quân trượng của phủ Trung Vương ta, ta cho phép ngươi về làm Giáo Úy thân binh của ta.

Tạ Hoán Nhiên khủng hoảng nói:

- Hạ quan không dám. Vương đại nhân nhậm chức Quận Thừa, là đồng liêu với hạ quan, hạ quan vô cùng vinh hạnh, và đó cũng là phúc của bá tánh Khánh Châu. Vương đại nhân tinh thông binh pháp thao lược, làm sao mà phạm lỗi được cơ chứ.

Lưu Lăng thở dài, thầm nghĩ người này có lẽ thật sự có năng lực, nhưng sao lại không biết điều thế này?

Vương Tiểu Ngưu cười khổ:

- Vậy thì xin Vương gia thứ tội Vương Tiểu Ngưu không thể tận trung bên cạnh Vương gia rồi. Chức quan Quận Thừa Khánh Châu tuy rằng mệt một chút khổ một chút, nhưng thế nào cũng đỡ hơn bị 300 quân trượng của Vương gia đánh về vòng luân hồi. Thuộc hạ từng nghe nói, chưa có tráng sĩ nào chịu 200 quân trượng mà vẫn có thể chịu đựng tiếp.

Lưu Lăng nheo mắt lại:

- Ý ngươi là ta quá thâm độc?

Vương Tiểu Ngưu cảm thấy nguy cơ, đột nhiên vụt một cái chạy ra xa, nói:

- Không! Không! Thuộc hạ chỉ là nhớ Vương gia quá, cho nên khó tránh nói năng bậy bạ…

Lưu Lăng trừng mắt nhìn y một cái:

- Ta thấy ngươi thèm đòn thì có.

Vương Tiểu Ngưu vội xua tay, nói:

- Không cần không cần, mấy ngày nay cứ làm ruộng nên cũng mệt lắm.

Lưu Lăng không thèm nói với y nữa, quay sang cười và nói với Chu Diên Công:

- Đi! Đưa ta đến doanh trại của điền đinh xem, mặc dù là thoái ngũ hoàn điền, nhưng bữa ăn và quân hưởng của họ cũng phải được đảm bảo, dù sao tới lúc chiến tranh họ chỉ cần cầm đao lên thì đều trở thành quân nhân của Đại Hán ta, tập luyện thường ngày cũng không được lơ là, lúc mùa bận rộn thì đảm bảo bảy ngày tập một lần, còn lúc rảnh thì hai ngày tập một lần.

Vương Tiểu Ngưu xáp lại gần, nói:

- Vương gia cứ yên tâm, sau này thuộc hạ ở Khánh Châu, bảo đảm sẽ luyện cho Vương gia một đội quân thép!

Lưu Lăng cười mắng:

- Nếu là chậm trễ việc trong ruộng, ta xử ngươi trước.

Vương Tiểu Ngưu thè lưỡi, cười ngượng ngùng. Lưu Lăng cười và nói:

- Những người mà vốn dĩ đã theo ngươi thì ta để lại cho ngươi làm thân binh, để về rồi ta bổ sung thêm cho ngươi 500 lão binh, xem như cho ngươi xuất giá!

Vương Tiểu Ngưu ha hả cười, nói:

- Được, đợi xong việc ở Khánh Châu, Vương gia cho thuộc hạ xuất gia thêm vài lần nữa, vậy thì không cần ba tới năm năm, thuộc hạ sẽ có mấy ngàn tinh binh rồi!

Trong lúc cười cười nói nói, cả đoàn người đi đến doanh trại của điền đinh. Lưu Lăng quan sát kỹ thì thấy quả thực là không thấy chỗ nào bị bỏ lơ, nên cùng Chu Diên Công và những người khác quay trở về thành Khánh Châu. Sau khi vào thành, Chu Diên Công cho Tạ Hoán Nhiên triệu tập các quan viên văn võ lại. Lưu Lăng tuyên đọc thánh chỉ tại phủ nha của Quận Thủ Khánh Châu. Tạ Hoán Nhiên nhậm chức Quận Thủ, Vương Tiểu Ngưu nhậm chức Quận Thừa, hai người một văn một võ trông có vẻ khá là hợp nhau. Với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Tạ Hoán Nhiên, vừa hay đền bù cho tính cách tùy ý không tính tiểu tiết của Vương Tiểu Ngưu.

Tiếp sau đây Lưu Lăng lại giải thích kỹ lưỡng về việc triều đình chỉnh sửa quan chế. Phẩm cấp của quan chức sẽ được khôi phục lại như quan chế thời Đường, đặc biệt là võ tướng, phẩm cấp và chức vụ thật sự quá rối loạn đi, khó có thể điều hành phối hợp với nhau.

Theo Đường chế, Quận Thủ (Thái Thú) là Tòng Tam Phẩm, Quận Thừa là Tòng Tứ Phẩm. Còn về quan vị của Võ quan, dưới Quận Thừa thiết lập hai Đô Úy, Tòng Ngũ Phẩm, và một vài Giáo Úy, từ Tòng Lục phẩm đến Chính Lục Phẩm.

Đợi sau khi Lưu lăng giải thích tường tận qui chế của triều đình, rồi giải đáp thắc mắc của một bộ phận quan viên thì trời đã chập tối. Từ chối đề nghị tổ chức yến tiệc khoản đãi của các quan lại địa phương, Lưu Lăng chỉ đem theo bốn thân binh vào ở trong phủ của Chu Diên Công. Sau khi ăn cơm tối rồi triệu kiến một mình Tạ Hoán Nhiên, và có chút thay đổi cách nhìn về con người cổ hũ này. Đợi sau khi Tạ Hoán Nhiên về thì đã là giờ Hợi. Lưu Lăng gọi Chu Diên Công đang chuẩn bị cáo từ lại, nói:

- Trong đồn điền có một Giáo Úy tên Ngô Đại Tráng, là một lão binh bị mất tay, làm việc công tư phân minh chiến công hiển hách, ngươi xem còn vị trí nào trống, điều y lên một chút, cũng không thể làm chạnh lòng nhiệt tình báo quốc của những người từng đổ máu vì đất nước như họ.

Chu Diên Công nhìn Lưu Lăng cẩn thận rồi hỏi:

- Không phải thân binh của đại nhân?

Lưu Lăng đạp một cái lên mông của Chu Diên Công, cười mắng:

- Ban ngày giữ sĩ diện cho ngươi trước mặt các thuộc hạ của ngươi, bây giờ lại còn dám chất vấn ta?

Chu Diên Công bị ăn một cước nhưng trong lòng lại thấy thoải mái. Y ha ha cười nói:

- Nếu đã là chuyện công, người do Vương gia tiến cử hạ quan không thể không xem trọng. 2000 điền đinh vẫn còn thiếu một tướng lĩnh, vị trí đó cứ trống tới giờ vì không tìm được người thích hợp. Chỉ là chuyện điền đinh thuộc quân chế mới, 300 người một Giáo Úy là mệnh lệnh của triều đình, nhưng người đứng đầu 2000 đền đinh là chức vụ gì thì triều đình không có nhắc tới.

Lưu Lăng nghĩ một hồi rồi nói:

- Kỵ Đô Úy Tòng Ngũ Phẩm đi, thủ hạ của Vương Tiểu Ngưu còn thiếu một Châu Tư Mã, vừa đúng.

Chu Diên Công gật gật đầu, nghiêng đầu hỏi lại một câu:

- Thật sự không phải giống như hạ quan, xuất thân Vương phủ chứ?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)