Đế Trụ

Chương 224:

Chương Trước Chương Tiếp

Lão binh.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Ba ngày sau, Hầu Thân khởi hành bắc thượng với vô vàn nỗi bất đắc dĩ trong lòng. Gánh nặng trên vai y không hề nhẹ, ít ra là y đang gánh lấy tính mạng của lão Thừa tướng Lư Sâm. Để biểu đạt thành ý, Lưu Lăng đặc biệt cho y đem theo mười cỗ “Liên phát hỏa tiễn”, kêu Hầu Thân nói với Da Luật Hùng Cơ Đại Hán thật sự không có khả năng xuất binh, nhưng nhất định cố gắng hết sức giúp Đại Liêu đánh thắng trận này. Thiết nghĩ mười cỗ sát khí như vậy đưa qua đó, Da Luật Hùng Cơ chắc là sẽ không gây khó dễ cho Hầu Thân.

Đương nhiên, mười cỗ “Liên phát hỏa tiễn” này đều bị Lưu Lăng lệnh cho các thợ thủ công động chút tay chân, thay đổi một chút các bộ phận mấu chốt, nhưng cho dù sự thay đổi nhỏ nhoi như thế, cũng sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến “Liên phát hỏa tiễn”. Về mặt uy lực thì không có thay đổi gì, nhưng về mặt sử dụng thì sẽ thúc đẩy quá trình lão hóa qua số lần bắn. Vốn dĩ một cỗ “Liên phát hỏa tiễn” có thể dùng hơn trăm lần, thì “Liên phát hỏa tiễn” sau khi bị sửa đổi cùng lắm chỉ có thể sử dụng mười lần.

Dù sao thì cũng phải giữ lại chút bí mật cho riêng mình chứ, đại sát khí như “Liên phát hỏa tiễn” đủ để xoay chuyển tình thế trên chiến trường. Mười cỗ “Liên phát hỏa tiễn”, đủ để tiêu diệt mấy trăm kỵ binh, nếu dùng để công kích bộ binh, thì lực sát thương của nó sẽ còn tăng gấp bội. Mười cỗ “Liên phát hỏa tiễn” này chắc chắn sẽ gây ra đả kích rất lớn cho quân Tây Hạ của Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Gần đây quân Tây Hạ liên tiếp thắng trận, đích thực là nên ngăn cản đôi chút rồi. Nếu cuộc chiến của hai bên kết thúc nhanh quá, tuyệt đối không phải tin tốt cho Đại Hán. Lưu Lăng luôn cho rằng hai nước lớn này càng đánh nhau không ngừng, thì Đại Hán càng có thể nhân cơ hội này tự thân phát triển.

Thử nghĩ xem, quân Tây Hạ bị “Liên phát hỏa tiễn” đánh tới ôm đầu bỏ chạy, đột nhiên phát hiện uy lực của hỏa tiễn bỗng dưng hư mất, không bắn được nữa, chúng sẽ như thế nào?

Tốt nhất là hai bên đánh tới nảy lửa, sau đó lưỡng bại câu thương, tốt nhất là trong hai ba năm nữa không ai có thể đại lực cử binh. Như thế đúng là một kết cục tốt có lợi rất nhiều cho chính sách tinh binh mà Đại Hán sắp thi hành.

Cứ nghĩ tới cắt giảm biên chế huấn luyện tinh binh, Lưu Lăng lại cười khổ, còn chưa chính thức tuyên bố chuyện này, các tướng lĩnh trong kinh đã sắp đạp gãy rào cửa phủ Trung Vương. Vừa nghe nói số lượng nhân mã dưới trướng sắp bị cắt giảm, các tướng lĩnh đều kêu la oai oái cứ như bị ai đạp trúng đuôi vậy. Lưu Lăng cũng hiểu cho họ, thân là võ tướng ai không muốn có bách vạn hùng binh dưới trướng? Các tướng lĩnh này cướp tân binh mà cứ như như đánh lộn cũng chỉ là muốn bổ sung nhân lực cho đội ngũ của mình, bây giờ triều đình muốn cắt giảm nhân mã, họ chắc chắn ngồi cũng không yên.

Lưu Lăng biết, cho dù là thủ hạ đắc lực nhất của hắn Triệu Nhị và Hoa Tam Lang, dù trên miệng không nói nhưng trong lòng nhất định không tán thành. Tuy rằng hai người họ đều là tướng riêng của Lưu Lăng, lúc không có chiến sự thì dưới trướng mỗi người cũng chỉ có 500 thân binh mà thôi, cho dù có cắt giảm quân số cũng không đến lượt họ, nhưng hai người họ khó tránh có tâm lý kháng cự đối với chuyện này.

Lưu Lăng cũng là “binh đến tướng cản, nước tới đất chặn”, dùng lời lẽ ngon ngọt lấy lệ cho đám tướng lĩnh này trở về trước. Sau ba ngày trù bị, Lưu Lăng nhanh tay dứt khoát tuyên bố cắt giảm quân số. Lúc này đám tướng lĩnh vừa nhận được lời hứa sẽ không động đến lính của họ của Lưu Lăng lập tức ngây cả người. Mắt thấy một ngàn quân Hắc Kỳ Lân của Hiếu Đế thành lập tổ chấp pháp đốc thúc chuyện này, những tướng lĩnh trung cấp nhảy lên nhảy xuống rất sôi nổi đều bị trói lại như trói bánh chưng rồi cho vào đại lao, những người khác có oán khí cũng không dám phát tiết ra ngoài.

Đến ngày thứ tư, gần 20 ngàn tân binh của Thái Nguyên Phủ đã chuyển sang làm điền đinh, chỉ chọn trong đó hơn ngàn người võ nghệ cao cường cơ thể cường tráng ở lại. Âm thanh phản đối của các tướng lĩnh tuy đã bị sự chấp pháp lạnh lùng của quân Hắc Kỳ Lân trấn áp, nhưng oán khí tích tụ trong lòng càng ngày càng lớn.

Tới ngày thứ 10, các tân binh đã rời khỏi quân doanh dưới sự đốc thúc của quân Hắc Kỳ Lân, chia ra thành từng đội từng nhóm, cứ 300 người là một đơn vị, bắt đầu khai khẩn đất hoang ở thành bắc của Thái Nguyên Phủ dưới sự lãnh đạo của Giáo Úy Điền Đinh được chọn ra. Quân hưởng như cũ, biên chế cũng không thay đổi, điều thay đổi chỉ là thanh hoành đao trong tay biến thành cây cuốc thôi.

Tới ngày thứ 11, Lưu Lăng để Triệu Nhị và Hoa Tam lang ở lại Thái Nguyên tiếp tục đốc thúc chuyện đồn điền tân binh, còn hắn thì cùng với đội quân thứ hai của Hắc Kỳ Lân, một ngàn kỵ binh dưới trướng Độc Cô Nhuệ Chí chạy tới Ứng Châu, dọc đường ngang qua Khánh Châu phủ còn cố ý đi gặp Chu Diên Công đang ở đồn điền. Mặc dù hắn chỉ vừa về tới Thái Nguyên Phủ khoảng một tháng, nhưng trong một tháng này, bên trong Khánh Châu quả thật đã thay đổi một cách triệt để.

Một tháng trước, khi Khánh Châu còn trong đại chiến, trong vòng bán kính mấy trăm dặm đều là một mảng hoang vu, mặc dù mấy trận tuyết lớn hồi mùa đông đã hòa tan khi xuân đến và thấm nhuần vào mảnh đất khô cằn này. Nhưng vì chiến hỏa liên miên, cỏ dại vừa mọc từ dưới đất lên cũng như chẳng có tinh thần. Nhưng chỉ mới một tháng, khi Lưu Lăng lại đặt chân đến đây, đất hoang đã trở thành đất màu mỡ.

Từng thửa từng thửa ruộng được cày bới qua sắp xếp ngay hàng thẳng lối, dưới đất không tìm thấy bong cọng cỏ dại nào hết, trong tầm mắt hắn toàn là cây trồng xanh mơn mởn. Hôm trước vừa có một trận mưa lớn, cây trồng trong đất đều được tưới cho một trận no nê. Điều khiến người ta hưng phấn nhất là, lão bá tánh đang làm việc dưới ruộng thấy một đại đội kỵ binh đi ngang qua không những không có bỏ cuốc chạy lấy người như trước đó, mà chỉ điềm nhiên nhìn họ đi ngang qua, có người gan lớn còn vẫy tay chào đội kỵ binh nữa.

Lưu Lăng cảm thấy rất vui mừng, trong mỗi một thửa ruộng, hắn đều nhìn thấy người mặc quan phục xoắn tay áo lên cùng làm việc với bá tánh. Bất luận hành động của họ xuất phát từ trái tim hay chỉ là làm cho có, sự thay đổi này đều sẽ khích lệ tính tích cực của bá tánh lên cực đại.

Chưa từng thấy qua quan lão gia cũng xuống ruộng làm việc, bá tánh từ sự khủng hoảng ban đầu dần dần trở thành kính trọng, mà một số quan địa phương ngay từ lúc đầu đã không tình không nguyện xuống ruộng làm việc, vì họ nghĩ việc này rất xấu hổ, mất thể diện. Nhưng theo thời gian, chính mắt họ chứng kiến từng mảnh đất hoang biến thành từng thửa ruộng tốt, nhìn thấy bá tánh từ loạn dân bạo ngược biến thành lương dân an cư lạc nghiệp. Mà bản thân họ lại có tham gia vào sự thay đổi này, trong lòng họ tràn đầy niềm tự hào. Khi lại phải xuống ruộng làm việc nữa, họ đã không còn làm qua loa cho xong chuyện như trước nữa, mà bắt đầu cảm thấy thích cái khoái cảm ướt đẫm mồ hôi này.

Các đại nhân làm gương đã mang lại tác dụng, lão bá tánh đều thấy được sự nỗ lực của triều đình từ bên trong. Vốn dĩ thấy quan lão gia họ phải tránh đi thật xa, cứ như người làm quan chính là ôn dịch, người người né tránh. Thế nhưng bây giờ, những quan viên đầy lòng tự hào đó sớm đã quen với việc từ xa có người chảo hỏi mình, gọi tên quan của mình một cách thân thân thiết thiết. Lần đầu tiên, người làm quan và bá tánh đều cảm thấy quan hệ giữa họ gần nhau hơn bao giờ hết.

Lưu Lăng ngồi trên lưng ngựa gật đầu cười với những bá tánh vẫy tay về phía hắn, sau đó giơ cánh tay lên thăm hỏi. Khi nhìn thấy rõ lá cờ lớn của Trung Vương, bá tánh bắt đầu hoan hô. Càng khiến Lưu Lăng nhiệt huyết sôi sục hơn nữa chính là mấy lão binh do bị thương mà thoái ngũ đang làm việc trong ruộng, khi thấy hắn đều đứng thẳng người, một tay đưa ra trước ngực, cố hết sức hét lớn:

- Đại Tướng Quân Vương uy vũ!

Trang trọng đến nhường này.

Dưới sự điều động của các Giáo Úy, những điền đinh đang làm việc dưới ruộng nhanh chóng xếp hàng, sau đó ưỡn ngực thẳng lưng, chào một cách trang trọng nhất theo tiêu chuẩn quân đội.

- Đại Hán uy vũ!

Lưu Lăng hô to.

Mấy trăm điền đinh và mấy lão binh đều ưỡn ngực một cách đầy tự hào, dắt cổ họng lên hô:

- Đại Hán uy vũ!

Thời khắc này, ngay cả kỵ binh của quân Hắc Kỳ Lân kiêu ngạo vô cùng cũng ghìm cương chiến mã, ngồi thẳng trên lưng ngựa, rút hoàng đao của mình ra để thẳng trước ngực, biểu lộ lòng kính trọng chân thành đối với những “chiến hữu” thoái ngũ hoàn điền này. Cả Độc Cô Nhuệ Chí lãnh đạm kiêu ngạo như hàn băng vạn năm cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho xúc động. Y cứ cảm thấy một sự cảm động nghẹn lại ngay cổ họng mình, y hận không thể cùng những tân binh lão binh trước mắt cao hô, Đại Hán uy vũ.

Cuối cùng, y kiềm nén xúc động, xoay người dùng giọng lạnh băng noi:

- Truyền lệnh xuống, phàm có người phi ngựa giẫm lên mạ non, bất luận cố ý hay không, giết không tha!

- Vâng!

Một ngàn quân Hắc Kỳ Lân vâng một tiếng chỉnh tề, sau đó lại chỉnh tề thu đao về, động tác cứ như là một chỉnh thể vậy, khiến người người lại lần nữa được chứng kiến cái gì gọi là đội quân thép.

Mấy Giáo Úy phụ trách đồn điền và quan lại cấp thấp của Khánh Châu Phủ đều đến hành lễ với Lưu Lăng. Lưu Lăng hỏi vài câu rồi cười và đi vào ruộng, vừa nhìn vừa nói chuyện với họ. Khi nghe nói đến bây giờ đã không còn ai bất mãn về việc chuyển từ quân nhân biên chế chính thức sang làm điền đinh, hắn cười vui vẻ hơn cả.

- Ta biết các ngươi chỉ chọn những lời dễ nghe nói với ta, nếu nói không một người phản đối thoái ngũ hoàn điền ta cũng không tin, nhưng ta cũng thấy được, nhiệt tình của mọi người rất cao, các ngươi làm tốt lắm, tốt lắm!

Một lão binh bị mất một cánh tay đặt cuốc xuống đất, rồi chào Lưu Lăng một cách trang trọng theo nghi thức quân đội.

- Đại Tướng Quân Vương uy vũ!

Y là lão binh từng theo Lưu Lăng chinh chiến phía nam từ trước cả khi Lưu Lăng vào ngục, trong trận đại chiến với Đại Chu một năm trước y bị mất đi một cánh tay. Vốn dĩ y được xếp làm Giáo Úy của bộ phận quân nhu thì coi như là cho y dưỡng lão rồi. Khi lệnh đồn điền vừa được ban hành, y chủ động yêu cầu được trở thành một điền đinh trong đồn điền. Tướng lĩnh bên trên nghĩ tới tình trạng sức khỏe của y rồi đồng ý thỉnh cầu của y, vẫn giữ chức Giáo Úy, chỉ có điều thủ hạ là 300 điền đinh thôi. Xuất phát từ sự kính trọng dành cho Lưu Lăng, những lão binh như y thích gọi Lưu Lăng là Đại Tướng Quân Vương hơn.

Lưu Lăng cũng chào lại một cách trang trọng bằng nghi thức quân đội.

- Ngươi từng là lão binh của ta lúc ở Ngọc Châu đúng không?

Giáo Úy đó ưỡn ngực đầy tự hào:

- Thưa Đại Tướng Quân Vương, năm Càn Hữu thứ 15, thuộc hạ nhập ngũ, cánh tay này bị mất vào lúc theo Đại Tướng Quân Vương đánh Sài Vinh vào năm ngoái, tay phải mất rồi, không cầm đao được nữa, nhưng vẫn có thể cầm cuốc.

Lưu Lăng không có hỏi quá trình y bị thương, mà chỉ cười và nói:

- Làm ruộng là công việc tỉ mỉ, không tàn nhẫn như dùng đao, ngươi đừng tưởng lầm cuốc trong tay là hoành đao mà làm tổn thương cây trồng đấy.

Giáo Úy đó đỏ mặt một cái rồi nói:

- Yên tâm đi Vương gia, lúc chưa tòng quân thuộc hạ từng là tay làm ruộng có tiếng của làng, bây giờ làm lại, cho dù bị mất một cánh tay, đám tân binh đó cũng không thể bắt kịp thuộc hạ. Chăm sóc cây trồng dễ chịu hơn chăm sóc đao kiếm nhiều, nếu cây trồng được chăm sóc tốt chúng sẽ dùng sản lượng báo đáp thuộc hạ, nhưng đao kiếm chăm sóc tốt thì cũng chỉ để giết người mà thôi. Năm xưa tòng quân cũng chỉ mong có một mẫu huân điền, đủ để nuôi sống già trẻ lớn nhỏ trong nhà, bây giờ ước nguyện đã thành hiện thực, thuộc hạ rất mãn nguyện.

Lời nói của y có vẻ lộn xộn nhưng Lưu Lăng hiểu rất rõ những gì y muốn biểu đạt.

- Người nhà đều ở Khánh Châu sao?

Giáo Úy đó lắc đầu:

- Vợ mà mẹ già vẫn còn sống, nhưng con thuộc hạ và cha già thì đều chết trong tay phản quân của Âu Dương Chuyên rồi.

Lưu Lăng gật gật đầu chuyển sang chủ đề khác:

- Chỉ cho ta, huân điền của ngươi ở đâu?

Giáo Úy đó chỉnh lý tâm trạng có chút đau thương của mình, chỉ miếng đất hoang vẫn chưa được khai khẩn ở phía xa, nói:

- Chính là chỗ đó! Mười mẫu lận đó, năm nay nước mưa đầy đủ, chỉ cần cày xới lại mảnh đất đó, thì sẽ trở thành đất màu mỡ thôi!

Lưu Lăng thắc mắc:

- Tại sao vẫn còn chưa trồng gì hết?

Giáo Úy nở nụ cười thật thà chất phác, nói:

- Không gấp, triều đình thưởng đất cho thuộc hạ, nó còn có thể mọc chân chạy mất sao? Bây giờ thuộc hạ vẫn là Giáo Úy, nên phải trồng tốt 500 mẫu đồn điền này trước, đợi sau khi chỗ này xong rồi, thuộc hạ lại cùng vợ mình đi khai khẩn đất nhà mình, rồi rắc một chút hạt kê lên, tới mùa thu lại là một kho lương thực rồi.

Lưu Lăng chấn động trong lòng.

- Ngươi tên là gì?

- Ngô Đại Tráng!

Giáo Úy nọ hơi đỏ mặt, nói:

- Nhà thuộc hạ là nông dân, cha mẹ đều không được học hành, cha thuộc hạ nói là con trai thì phải cường tráng, thân thể cường tráng mới có sức làm việc.

Lưu Lăng gật đầu, trong lòng lại ghi nhớ cái tên này một cách nghiêm túc.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)