Đi sứ Đại Liêu.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
- Về việc đồn điền, có thể đặt vài điểm thử nghiệm ở Khánh Châu trước. Khánh Châu vừa trải qua một trận chiến lớn, đang trong lúc “bách phế đợi hưng”, lòng của bá tánh vẫn chưa ổn định. Nếu việc đồn điền đạt hiệu quả tốt thì cũng có thể để họ an sinh ở đó. Một mình nhà Âu Dương Chuyên cũng đã chiếm đất tốt hơn vạn mẫu ở đó rồi, trừ đi số đất thưởng cho tướng sĩ có công và chia cho dân tị nạn, thì bây giờ vẫn còn trống hơn 3 ngàn mẫu đất hoang. Lấy 5 trăm mẫu làm một cứ điểm, vậy thì ta có thể xây dựng 6 cứ điểm thí nghiệm ở Khánh Châu trước, cho 2 ngàn tráng đinh đến đó khai hoang, còn có thể để họ đem theo người nhà đến đó làm chung nữa, không có tiền công nhưng triều đình đảm bảo hai bữa cơm no cho họ, thiết nghĩ chắc cũng sẽ có rất nhiều người tự nguyện đi theo. Như thế ắt hẳn có thể giảm bớt đôi chút tình hình căng thẳng của dân tị nạn rồi.
Lư Sâm bỏ qua chủ đề Lưu Lăng đang nói, không nói tiếp nữa mà quay lại chủ đề “đồn điền dưỡng binh”.
- Còn có thể dùng lao động đổi lấy lương thực và giống, chỉ cần người nhà của những tráng đinh đó chịu khổ ra sức làm việc, có thể dựa vào biểu hiện và khả năng lao động của họ bao nhiêu để đổi lương thực và giống cây cho họ. Người có biểu hiện tốt còn có thể cho thêm họ một miếng đất như tài sản riêng của họ nữa, có cơm ăn có đất của riêng mình, chính là có hi vọng, có thể thúc đẩy bá tánh ra sức an cư lạc nghiệp.
Hầu Thân bổ sung thêm.
Bùi Hạo tiếp lời:
- Triều đình có thể ra sức ủng hộ vài điểm đồn điền làm gương. Cho dù… cho dù họ không làm ra thành tích gì ra hồn, thì triều đình cũng có thể cho họ thành tích ra hồn! Chỉ cần có thể cổ động đám người định ăn bám quân đội trong đám tân binh, cho dù triều đình phải trả một cái giá nào đó thì cũng đáng!
Y nhìn vấn đề từ một góc độ khác, cũng xem như là bổ sung vào những gì Lư Sâm và Hầu Thân nói.
Hiếu Đế gật gật đầu nói:
- Đề nghị này của Bùi Hạo không tồi, bá tánh thường đều nghe theo một cách mù quáng. Mọi người ai cũng nói tốt, thì cho dù họ không tận mắt nhìn thấy cũng sẽ nói tốt. Cũng như dạo trước Âu Dương Chuyên phản loạn, phần lớn bá tánh đều không biết tạo phản là gì, nhưng chỉ dựa vào mấy lời hứa không của hắn mà cũng phản nghịch theo. Họ thậm chí không nghĩ tới một khi thất bại thì bản thân họ có lẽ sẽ chết không toàn thây, chỉ cứ mơ sống cuộc sống đẹp sau khi lật đổ Trẫm!
Hiếu Đế nói tới đây thì ngữ khí có chút đanh lại, hiển nhiên là vừa thấy bó tay lại vừa tức giận trước sự vô tri của bá tánh.
Lưu Lăng nói:
- Bệ Hạ, bá tánh không ngốc, họ chỉ bị ép tới đường cùng thôi.
Hắn không đồng ý với cách nghĩ của Hiếu Đế. Bởi vì hắn hiểu rõ hơn tất cả những người ngồi đây, lịch triều lịch đại 5000 năm lịch sử, phàm là những kẻ thống trị xem bá tánh là đồ ngốc cuối cùng đều bị diệt vong, chỉ dựa vào thế gia đại hộ hay có thể mưu đồ giang sơn mà không được bá tánh ủng hộ thì làm sao giữ giang sơn đây?
- Bệ Hạ, sở dĩ bá tánh tạo phản, không phải vì họ quá ngu muội, mà vì họ không thấy được đường ra trong tương lai của họ. Âu Dương Chuyên chỉ dựa vào một lời hứa không mà cũng có thể tập hợp được trăm mấy ngàn nhân mã, nguyên do bên trong chẳng qua vì hắn đã cho bá tánh nhìn thấy được hi vọng. Bất luận hi vọng đó có thành hiện thực hay không, họ đều nguyện dùng tính mạng của mình đi tranh thủ nó. Trong “Mạnh Tử” thiên Ly Lâu thượng có nói: Đắc thiên hạ hữu đạo, đắc kỳ dân, tư đắc thiên hạ hĩ. Đắc kỳ dân hữu đạo, đắc kỳ tâm, tư đắc dân hĩ. Đắc kỳ tâm hữu đạo, sở dục dữ chi tụ chi, sở ác vật thi nhĩ dã .
Được thiên hạ, có đường lối: được dân thì được thiên hạ. Được dân, có đường lối: được lòng dân thì được dân. Được lòng dân, có đường lối: điều dân muốn hãy làm cho đầy đủ điều dân ghét đừng đem đến cho họ.
- Nói tóm lại, chỉ có 7 chữ, “Đắc dân tâm giả đắc thiên hạ (người được lòng dân sẽ có được thiên hạ)”.
Lưu Lăng thở dài:
- Đúng như Bùi đại nhân vừa nói, triều đình chỉ cần cho bá tánh nhìn thấy hi vọng, cho dù để hi vọng này trở thành hiện thực sẽ rất khó khăn, nhưng bá tánh cũng sẽ cam tâm tình nguyện nỗ lực cho hạnh phúc của chính mình. Yêu cầu của họ rất đơn giản, có cơm no bụng là được!
- Đắc dân tâm giả đắc thiên hạ!
Hiếu Đế thì thào thuật lại những lời Lưu Lăng nói, sau đó cười cười vẻ hối lỗi với Lưu Lăng:
- Là Trẫm quá tự phụ rồi, cứ nghĩ rằng Trẫm không có làm chuyện có lỗi với bá tánh, mà bá tánh lại làm chuyện có lỗi với Trẫm. Tuy Trẫm không có ý chấp nhất những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn nghĩ sai ở bá tánh chứ không ở Trẫm, Trẫm tha cho họ là vì Trẫm khoan hồng độ lượng. Trẫm thật sự quá tự dối người dối mình rồi, nếu Trẫm cho bá tánh an ổn khang ninh, ai lại muốn sống cuộc sống lang thang vất vưởng?
Lưu Lăng chắp tay vái lạy:
- Bệ Hạ thánh minh!
Hiếu Đế lườm hắn một cái:
- Thánh minh? Vừa rồi chắc các người còn thầm mắng Trẫm hồ đồ chứ gì? Lư lão, Bùi Hạo, Hầu Thân, ba khanh hãy nhớ lấy, sau này phải giống như Trung Vương, Trẫm có gì sai trái thì phải lập tức chỉ ra, không được để luôn trong lòng! Các khanh đều là những cánh tay đắc lực của Trẫm, nếu ngay cả các khanh đều không chịu nói thật lòng trước mặt Trẫm, thì thiên hạ này còn ai dám nói thật trước mặt Trẫm? Sau này, Trẫm sẽ bị các khanh nịnh tới ngày càng tự đại mất. Nếu các khanh đã ăn bổng lộc Trẫm ban, thì không nên giấu riêng trong lòng làm gì.
Lư Sâm nói:
- Xin Bệ Hạ thứ tội, chúng thần nhớ rồi ạ.
Hiếu Đế thở dài:
- Nhớ rồi? Các khanh nếu thật sự nhớ rồi thì tốt. Việc đồn điền cứ quyết định vậy đi, bây giờ tách 3000 mẫu đất hoang bên Khánh Châu ra làm thí điểm. Ứng Châu gần Khánh Châu nhất, lệnh cho Hổ Đình Hầu cắt giảm 2000 người trong tân binh qua đó, đợi có hiệu quả rồi mới làm tới bước tiếp theo, cố gắng tranh thủ giờ này năm sau phải cho Trẫm tăng thêm mấy mươi ngàn ruộng đất tốt.
Lưu Lăng nói:
- Chúng thần tuân chỉ.
Hiếu Đế nghĩ một lúc rồi nói:
- Ba ngàn mẫu nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dù sao cũng là chính sách mới, chúng ta phải làm ra thành tích cho bá tánh thấy mới được; nói khó cũng khó, thể nào cũng phải chọn ra một người quản lý. Người này nhất định phải lão luyện thành thục và phục chúng, còn phải có quân công nhất định mới có thể trấn áp đám tráng binh vừa thoái ngũ. Các khanh nghĩ xem, ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này?
Bùi Hạo tiến lên trước một bước, vượt qua Hầu Thân và nói:
- Thần nguyện làm thử!
Hầu Thân bị y cướp lời trước cũng không lùi bước, cũng ôm quyền nói:
- Thần cũng nguyện giúp Bệ Hạ việc này.
Hiếu Đế cười cười nói:
- Các khanh đều không được. À, không phải Trẫm nói năng lực của các khanh không được. Lúc Bạch Liên Giáo phản loạn không ít đại thần đều gặp nạn, bây giờ trong Lục Bộ thiếu đến mấy vị trí quan trọng nhưng lại không tìm thấy người thích hợp, nhân sự triều đình đã tới lúc thiếu thốn, nếu giờ cả hai khanh đều rời kinh làm một năm địa chủ, thì bên cạnh Trẫm chẳng còn mấy người dùng được nữa rồi.
- Hai khanh tuy một người là Lễ Bộ Thượng Thư, một người là Hình Bộ Thượng Thư, nhưng sau khi vào Quân Cơ Xứ rồi thì luôn xử lý chuyện về dân sự, công việc ở Hình Bộ và Lễ Bộ thì bỏ lại không ít. Hơn nữa, với chức vị của hai khanh mà đi xuống làm chuyện khai hoang thì quá gây sự chú ý rồi, vẫn nên chọn một người từ quan lại bên dưới vẫn hơn, một người hiểu rõ địa lý, dân tình thì dễ quản lý hơn.
Lư Sâm nhìn Lưu lăng rồi nói với Hiếu Đế:
- Bệ Hạ, thần tiến cử một người.
Hiếu Đế hỏi:
- Ai?
Lư Sâm trả lời:
- Khâm Sai đại nhân đang đốc thúc chuyện cứu trợ ở sáu châu phủ, Ngân Thanh Quang Lộcc Đại Phu Chu Diên Công. Chu đại nhân bây giờ đang ở Khánh Châu, y làm việc tỉ mỉ, lão luyện thành thục, cũng hiểu rõ về phong thổ dân tình của Khánh Châu, lại thêm chiến công lập được khi bình loạn, trấn áp hai ngàn tráng đinh thoái ngũ cũng không phải chuyện khó.
Hai mắt Hiếu Đế sáng lên nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm:
- Chu Diên Công đích thực là lựa chọn thích hợp, một văn thần hiểu về quân sự rất hiếm. Y đã ở Khánh Châu 3, 4 tháng rồi, cũng hiểu rõ dân tình bên đó, chỉ là Trẫm muốn điều y hồi kinh để trọng dụng. Ba khanh đều có công việc bận rộn của mỗi người, nên việc chỉnh đốn quan chế Trẫm định giao cho y.
Hầu Thân vội tiếp lời:
- Công việc của thần không nhiều, nên cũng có thể dốc một phần sức trong việc chỉnh đốn quan chế.
Y còn tinh khôn hơn cả con khỉ, không xin được việc thí điểm đồn điền vừa không tốn sức lại dễ làm, nên lập tức nghĩ đến miếng thịt béo bở “chỉnh đốn Quan chế”. Phần lớn phẩm cấp của các quan viên đều bị hạ xuống, quan văn như thế, võ tướng cũng thế, chỉ cần y nhận được công việc này, những người khác còn không nể mặt y?
Chỉ tiếc là, người ở đây không ai dốt hơn y.
Hiếu Đế cười cười:
- Không thể xuất binh hỗ trợ Đại Liêu đánh Hạ, chuyện này cũng không được từ chối một cách quá cứng ngắc, dù sao nếu không có sự hỗ trợ của Đại Liêu, thì kỵ binh Đại Hán cũng không thể dễ dàng mà thiết lập được. Đề nghị của Lư lão thì thôi đi, vì Đại Liêu mà Trẫm phải hi sinh tính mạng của đại thần tín nhiệm nhất, Đại Liêu vẫn chưa đủ tư cách. Nhưng dù sao vẫn phải phái người giải thích với Da Luật Hùng Cơ, cứ nói Đại Hán ta vừa trải qua hai trận phản loạn, thật sự không có thực lực xuất binh. Chuyện này cần tìm một người hay ăn khéo nói đi làm, vừa phải đảm bảo không cần xuất binh vừa phải không đắc tội Da luật Hùng Cơ, khó đây.
Y đếm đếm đầu ngón tay:
- Lão Cửu phải trù bị việc cắt giảm tân binh và huấn luyện tinh binh, không thể thoát thân. Lư lão tuổi đã cao, không thể chịu được đường xa mệt nhọc, hơn nữa chuyện trong Quân Cơ Xứ vẫn còn trông mong nhiều ở lão ấy. Bùi Hạo, khanh thì quá cương trực lại không biết xoay chuyển, đến Đại Liêu rồi không thể thuyết phục Da Luật Hùng Cơ đã đành không khéo còn bị chém đầu nữa, mất nhiều hơn được. Còn ai có thể phân ưu cho trẫm đây? Ai… Khó quá, văn võ mãn triều, người có kinh nghiệm lại không có năng lực, người có năng lực lại rụt đầu rụt cổ.
Nói tới nước này rồi, chỉ thiếu điều nói thẳng tên Hầu Thân, làm sao y dám tiếp tục giả ngu cơ chứ?
- Thần nguyện phân ưu cho Bệ Hạ, đi tới Đại Liêu một chuyến.
Hầu Thân nói một cách khó khăn.
Hiếu Đế hai mắt sáng rỡ, làm ra vẻ mừng hết chỗ nói:
- Hầu Thân nếu khanh chịu đi, vậy thì quá tốt rồi. Trẫm nhớ khanh có quan hệ rất tốt với sứ thần Đại Liêu mới đây, Tiêu Loan. Bây giờ Tiêu Loan đó đã trở thành tâm phúc của Da Luật Hùng Cơ, có y nói tốt giúp khanh, nhiệm vụ của khanh cũng dễ hoàn thành hơn. Nói đến năng lực, mạng lưới quan hệ, đúng là khanh thích hợp với công việc này nhất.
Hầu Thân cảm thấy lòng mình còn đắng hơn cả tâm sen, nhưng y còn có thể nói gì nữa?
- Thần nhất định không phụ sự phó thác của Bệ Hạ!
Hiếu Đế ha ha cười:
- Uhm, vậy là nhẹ bớt một chuyện trong lòng Trẫm. Còn Chu Diên Công, vẫn nên điều về kinh sư, cho y vào Quân Cơ Xứ đi. Người này rất có năng lực, còn về quan viên quản lý chuyện đồn điền ở Khánh Châu… Trẫm nhớ dạo trước Chu Diên Công tiến cử mạnh một người, là Huyện Thừa của huyện Bình An, tên là…
Lư Sâm nhắc nhở:
- Tên Tạ Hoán Nhiên, là tử đệ của Giang Nam Tạ gia.
Hiếu Đế vỗ đầu, nói:
- Uhm, Tạ Hoán Nhiên, Trẫm nhớ cái tên này mà. Nếu Chu Diên Công đã tiến cử mạnh người này, thì ắt hẳn hắn phải có năng lực nhất định, vả lại lần bình loạn này hắn cũng giúp Chu Diên Công rất nhiều, Trẫm còn đang nghĩ nên sắp xếp người này thế nào. Vậy đi, cho hắn một chức vụ Quận Thừa ở Khánh Châu, chuyện đồn điền thì giao cho hắn. Lệnh cho Chu Diên Công ở lại Khánh Châu thêm nửa tháng, chỉ điểm thêm cho hắn, sau đó về đây giúp Trẫm!
Lư Sâm không đợi có người phản đối, lập tức lên tiếng:
- Thần lập tức viết Thánh Chỉ!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch