Cùng nhau tồn tại?
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
- Đồn điền dưỡng binh?
Bùi Hạo lặp lại lời của Lư Sâm, mặt đầy suy tư.
Lư Sâm gật gật đầu:
- Lần trước Vương gia từng thảo luận qua một lần với ta. Lúc đó chẳng qua là ý tưởng sơ bộ thôi, mấy ngày nay ta cứ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách làm này rất thích hợp với tình hình hiện nay của nước ta, nếu thật sự triệt để thi hành, chẳng cần mấy năm thì nước ta ắt sẽ hồi phục trở lại.
Lão nhìn Hiếu Đế một cái, rồi nói tiếp:
- Giữ lại 40, 50 ngàn quân thường trực, trợ cấp nhiều nhất có thể về mặt trang bị và huấn luyện, nhằm mục đích đào tạo ra một đạo quân tinh nhuệ, cho dù đối đầu với Lang Kỵ Đại Liêu cũng không bị rơi vào thế hạ phong. Còn những người điều kiện cơ thể không được tốt hoặc là con độc nhất trong nhà, thì cho về quê trồng ruộng. Lúc bận thì trồng ruộng, lúc nhàn rỗi thì huấn luyện. Như thế thì có thể giải quyết vấn đề không đủ thanh niên trai tráng làm lao động của bá tánh. Ta lấy danh sách của các tân binh từ Binh Bộ xem xét, thì thấy hiện nay ở bốn nơi Ngọc Châu, Đàn Châu, Ứng Châu, Hòe Châu có tân binh không dưới 100 ngàn người. Mà những tân binh này phần lớn đều là nông dân vì không thể sinh sống được nữa nên mới nhập ngũ tìm bát cơm ăn.
- Những người này, trông mong hô đánh trận liều chết hiển nhiên là không thực tế, chẳng thà để họ thực thực tế tế về nhà trồng ruộng thì hơn. Những thanh niên trai tráng này đều rất khỏe mạnh, chỉ cần cho họ cây cuốc và giống, thì họ có thể trồng ra những thửa ruộng xanh mơn mởn ngay. 300 người một điểm đồn điền, với họ mà nói chăm sóc cho 500 mẩu đất thì không khó. Tính toán sơ bộ, tân binh xuất sắc sẽ ở lại thay thế cho lão binh bị thương tàn, sau đó cho những người chỉ muốn sống qua ngày về quê trồng ruộng, chí ít có thể có thêm mấy trăm ngàn thanh niên lao động!
Hầu Thân sau khi có được gợi ý, hai mắt lập tức sáng lên, cơ hồ như đang nhìn thấy một bức tranh tráng lệ mà từ trước đến giờ y chưa từng thấy qua. Y kích động đứng dậy vừa huơ tay múa chân vừa nói:
- 300 người một điểm đồn điền khoảng 500 mẫu đất, mấy trăm ngàn người thì hết bao nhiêu mẫu đất đây? Chỉ cần ông trời thương xót cho ta một mùa thu hoạch tốt, e là không cần hai năm thì kho lương Khánh Châu có thể dự trữ mấy trăm vạn thạch lương thực rồi!
Lư Sâm cười cười ngắt lời của y:
- Bây giờ phần lớn đều là đất hoang, chỉ cần khai khẩn, rồi ông trời cho thêm một hai trận mưa lớn, chúng sẽ biến thành những mảnh đất màu mỡ nhất. Những tráng đinh đồn điền này lúc rãnh rỗi còn có thể bảo vệ trị an, đến khi có chiến tranh thì có thể cầm vũ khí lên chiến trường đánh giặcc. Chỉ cần chia một phần lương thực trong đồn điền cho họ, thì họ sẽ trân trọng nơi đó như nhà của chính mình vậy. Nếu có ngoại địch xâm lăng, vì muốn bảo vệ cuộc sống tốt đẹp mà họ khó khăn lắm mới có được, họ sẽ trở thành những con sói đói, mãnh hổ, dùng răng nanh của mình xé xác những tên xâm lược đó.
Bùi Hạo bổ sung:
- Chỉ cần họ trồng thật tốt, lương thực bội thu rồi, có thể tùy theo biểu hiện làm việc thường ngày của họ mà ban thưởng tương ứng, để họ không cần lên chiến trường cũng có thể lập công thụ thưởng. Như thế thì có thể thúc đẩy tính tích cực của họ, khiến họ cảm thấy như mình đang ra sức giúp nước vậy!
Đề tài vừa mở ra, thì những người như nhìn thấy hi vọng này không còn dừng miệng được nữa. Mấy người họ đều nhìn thấy sinh cơ hừng hừng, nhìn thấy vạn mẫu lương điền trồng đầy những cây mạch, kê vàng chói, nhìn thấy từng xe từng xe lương thực được vận chuyển vào kho từ cách làm đã có từ cổ nhưng lại bị cố tình bỏ qua này.
Hiếu Đế cũng bị khơi dậy hứng trí, bổ sung:
- Có thể ban chức vụ cho họ chiếu theo chức vụ trong quân đội như: Ngũ trưởng, Thập trưởng, Đội trưởng, Giáo úy; phát binh khí cho các điểm đồn điền, như thế trị an của thôn quê cũng được cải thiện rất nhiều. Bá tánh nhìn thấy hi vọng, được sống cuộc sống tốt, thì sẽ không ai muốn cầm cuốc lên tạo phản nữa!
Lư Sâm nói:
- Như Bùi đại nhân nói, cho họ tưởng thưởng tương ứng, thậm chí người ra sức nhiều nhất có thể đổi thành quân công. Nếu sản lượng của điểm đồn điền nào đứng nhất, thì mỗi tráng đinh của đồn điền điểm đó sẽ được thưởng thêm 5 mẫu huân điền, không cần giao nộp thuế, như thế sẽ nảy sinh cạnh tranh, không sợ các tráng đinh không ra mười phần sức lực.
Lưu Lăng cau mày, như có điều muốn nói.
Hiếu Đế để ý thấy biểu hiện trên mặt của hắn, cười hỏi:
- Lão Cửu, đệ thấy thế nào?
Lưu Lăng ừm một tiếng rồi nói:
- Huân điền có thể ban, chỉ cần họ trồng thật tốt và thật sự ra sức vì nước, làm thế rất công bằng. Nhưng nếu cho họ quân công, e là sẽ khiến cho các tướng sĩ cảm thấy chạnh lòng. Họ liều mạng đánh sống đánh chết trên chiến trường, quân công ngược lại không dễ có như những người trồng ruộng ở nhà, e là tới lúc đó ai cũng sẽ muốn đi trồng ruộng mất.
Hiếu Đế ngẩn ra rồi nói:
- Đệ nói cũng đúng, việc chuyển đổi ra quân công thì thôi vậy. Dạo trước ta từng thảo luận qua với lão Cửu, thay đổi chút xíu Quan chế, Tước chế và Huân chế của Đại Hán ta. Sau khi sửa đổi tước vị huân công thụ thưởng đều sẽ hà khắc hơn bây giờ một chút; Quan chế phẩm dật cũng sẽ tương đối thấp hơn chút nữa. Dù sao thì Quan chế của Đại Hán ta đích thực quá hỗn loạn. Chỉ riêng võ tướng nhị phẩm và văn quan nhất phẩm thôi, cộng lại cũng đã trăm mấy chục người, nói ra người ta xem nước ta là trò cười mất, cứ như quan vị của Đại Hán ta dễ có lắm vậy.
- Ta muốn khôi phục Đường chế, kết thúc cục diện hỗn loạn của quan chế hiện tại.
Hiếu Đế nói với vẻ mặt đầy kiên nghị.
Chủ đề nháy mắt lại từ đồn điền chuyển sang quan chế, nhanh tới mức khiến cho những người khác có chút trở tay không kịp. Chỉ là mọi người đều dường như quên mất một chuyện, chính là chuyện lão thừa tướng Lư Sâm đề nghị bản thân lĩnh binh xuất chinh, cũng không biết là do mọi người quên mất, hay đang cố ý phớt lờ nữa.
Hiếu Đế cũng không muốn nhắc đến chuyện đó. Y không muốn nhìn lão thần phục vụ cho đất nước gần 20 năm này chọn con đường này để kết thúc sứ mạng lịch sử của mình. Bùi Hạo và Hầu Thân cũng không muốn đề cập, vì họ đều phát hiện bản thân quá nhỏ nhoi và ích kỷ nếu đem so sánh với Lư Sâm. Lưu Lăng càng không muốn nói đến, không nói đến việc nghĩ cho quốc gia, nghĩ cho Lư Sâm, chỉ riêng việc Lư Sâm là bố vợ tương lai của hắn thôi, hắn nhất định phải ngăn cản việc làm của Lư Sâm.
Mà Lư Sâm, dường như cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở việc này. Bởi vì lão đã hạ quyết tâm rồi.
Lư Sâm nhìn ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của Hiếu Đế, cười và nói:
- Bệ hạ, nghị đề có phải đã chuyển đổi quá nhanh không? Chuyện đồn điền còn chưa bàn cụ thể chi tiết, chi bằng dời chuyện quan chế ra sau hẵng bàn.
Hiếu Đế cười cười nói:
- Là Trẫm quá nóng vội rồi, nên giải quyết từng việc một trước đã.
Cảm xúc của y cũng bình ổn trở lại, cười và ngồi xuống lại.
- Lư lão tiếp tục nói chuyện đồn điền đi, đây là đại sự lợi quốc lợi dân, chỉ cần làm tốt rồi, Đại Hán ta không lo không thể lớn mạnh.
Lư Sâm gật gật đầu:
- Thật ra ý tưởng này vốn do Vương gia đề xuất với lão thần trước, trước khi Vương gia nam hạ bình loạn, lúc đó Vương gia nói với lão thần nước ta cứ muốn “phú quốc cường binh”, nhưng bây giờ lại đảo lộn mất trật tự.
Hiếu Đế:
- Ồ? Lão Cửu, đệ nói xem làm sao đảo lộn mất trật tự?
Lưu Lăng để Lư Sâm đề cập chuyện này, vốn là không muốn bản thân dính dáng quá nhiều. Dù thế nào đám võ tướng đó đều xem hắn như trụ cột, nếu thật sự giảm số lượng binh lính, không chừng có bao nhiêu người tới chỗ hắn phàn nàn nữa đây. Mà nếu chuyện này lại còn do chính miệng hắn đề nghị nữa, thì nói không chừng mấy tướng lĩnh đó lại xì xào to nhỏ sau lưng hắn nữa. Hắn vốn định làm người tốt, bây giờ xem ra Lư Sâm cũng không muốn làm người xấu, lão nhất quyết kéo theo Lưu Lăng vào cái vạc dầu sôi này.
Lưu Lăng cười khổ, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nhìn tới của Lư Sâm. Trong ánh mắt đó có chút đắc ý dương dương. Lưu Lăng trừng lại một cái, thầm nói người này quả nhiên càng già càng gian xảo. Lư Sâm không hề khách khí trừng lại, mang ý như đừng hòng bắt lão làm người xấu.
Lưu Lăng hành lễ:
- Bệ hạ, đây chẳng qua là những ý tưởng chưa chín muồi của thần đệ, không ngờ Lư lão lại để tâm đến thế, và từ đó nghĩ ra nhiều thứ như vậy.
Đỡ lấy đống ám khí này trước đã, Lưu lăng cười cười thầm đắc ý trong lòng.
- Phú quốc cường binh, đây chính là thứ tự, mà Đại Hán ta lại làm ngược lại, cường binh phú quốc.
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp:
- Phú quốc rồi cường binh, ý chỉ sau khi đất nước giàu mạnh rồi, có đủ tài lực vật lực để tạo ra một đội cường binh, tất cả bổ cấp, cung ứng, đều đầy đủ, dùng quốc lực cường mạnh vũ trang cho quân đội, mở rộng quân đội. Nếu có quốc lực lớn mạnh thì trăm vạn hùng sư không phải là giấc mơ nữa, cũng như Tây Hạ, Đại Liêu đều sở hữu trăm vạn binh lính, đích thực khiến người ta ngưỡng mộ. Thần đệ chỉ là một vũ phu, đương nhiên cũng hi vọng chỉ huy quân đội càng nhiều càng tốt. Nhưng, Tây Hạ và Đại Liêu sở dĩ sở hữu sức chiến đấu lớn mạnh như thế, không thể không kể đến sự lắng đọng mấy mươi năm thậm chí hơn trăm năm trước đó.
- Lý gia Tây Hạ, từ thời Đường đến nay luôn chịu long ân của Hoàng thất Trung Nguyên. Bất luận ai làm Hoàng Đế, Lý gia đều sẽ tuyên thệ tận trung trước nhất, mấy trăm năm cúi người như thế mới có được sự quật khởi như ngày hôm nay. Tây Hạ từng bước xâm chiếm các bộ tộc xung quanh trong suốt hơn trăm năm nay, lãnh thổ sớm đã lớn hơn của Đại Chu, và càng to lớn hơn nếu so sánh với Đại Hán chúng ta. Mà người Khiết Đan phương bắc, lại nắm bắt lấy cơ hội Hoàng tộc Đột Quyết nhanh chóng lụi tàn, từng bước khống chế thảo nguyên trong tay mình, lại được Thạch Kính Đường hiến dâng Yến Vân mười sáu châu màu mỡ, thực lực sớm đã là nhất trong các nước lân cận.
- Mà Đại Hán ta lại không có lãnh thổ rộng lớn như thế, cũng không có nguồn cung cấp quân lính đầy đủ, vì muốn tự bảo từng đẩy mạnh đề xướng võ bị, ngược lại khiến cho quốc lực nhanh chóng suy tàn. Đại Hán từ thời Tiên Đế chấp chính, chính sách chủ đạo luôn là “cường binh phú quốc”, muốn thiết lập một đội quân lớn mạnh trước sau đó mở mang bờ cõi, nhưng lại phớt lờ đi bản thân Đại Hán không chống đỡ nổi sự tiêu hao của 200 ngàn đại quân.
Lưu Lăng tổng kết:
- Vì thế, với quốc lực trước mắt của Đại Hán, nuôi sống 50 ngàn tới 60 ngàn quân thường trực vẫn còn được, nhiều hơn nữa ngược lại còn kéo sự phát triển của quốc gia thụt lùi. Cũng giống như một người khổng lồ có một đôi nắm đấm lớn mạnh, cho dù sức mạnh đến đâu, nếu mỗi ngày đều không thể ăn cơm, thì không cần bao lâu cũng sẽ chết đói. Cho nên phú quốc trước rồi mới cường binh, khi đối ngoại có thể thể hiện sự yếu đuối của mình ra để tranh thủ thời gian, đối nội thì nhất định phải khẩn trương gia tăng tốc độ phát triển.
Hắn nhìn Lư Sâm một cái và nói:
- Cho nên nói suy nghĩ muốn lĩnh quân tự hi sinh vì nước mà cho bá tánh sống của Lư lão thu lại thì vẫn tốt hơn, làm như thế không thể trị tận gốc, trốn được một lúc không trốn mãi được đâu. Hôm nay Lư lão dùng sự hi sinh của mình ứng phó Đại Liêu, vậy ngày mai tới ai hi sinh vì nước đây?
Nghe Lưu Lăng lại quay về vấn đề cũ, lòng Lư Sâm không khỏi ấm lên.
- Là lão thần không suy nghĩ thấu đáo, lão thần chỉ là… haizz… chỉ là Vương gia, nếu cứ bộc lộ sự yếu đuối của mình, có khi nào sẽ dẫn đến binh họa?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Vậy thì phải xem mấy người khổng lồ quanh Đại Hán ta có bình ổn trở lại không. Nếu giữa họ chung sống hòa bình, khó nói sẽ không có người rảnh quá không gì làm nhòm ngó lãnh thổ Đại Hán ta. Mà nếu ba tên khổng lồ Đại Chu, Đại Hạ, Đại Liêu cứ không thể chung sống hòa bình, thì chúng ta sẽ có thời gian tự thân lớn mạnh, rồi có được thực lực có thể tranh cao thấp với họ!
Hắn cười rất tùy ý, rất điềm nhiên, nhưng lại đầy sự tự tin.
Nụ cười của hắn rất đẹp, rất giảo hoạt, trông cứ như một con beo giỏi về mê hoặc con mồi của mình vậy.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch