Đế Trụ

Chương 221:

Chương Trước Chương Tiếp

Nuôi binh.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Hiếu Đế nói một cách lớn tiếng:

- Không được, Trẫm không đồng ý!

Y nhanh chân đi tới chỗ Lư Sâm, nói:

- Khanh không phải muốn vinh hoa phú quý sao? Không phải muốn vị cực nhân thần sao? Không phải muốn bảo hộ cho con cháu đời sau sao? Trẫm cho khanh hết. Đại Hán từ khi lập quốc tới giờ, thực ấp của quan văn không quá 200 hộ, Trẫm cho khanh 500 hộ! Đại Hán từ khi lập quốc tới giờ không có quan văn ngoại họ nào được phong Quận Vương, Trẫm cho khanh! Đại Hán từ khi lập quốc tới giờ chưa có quan văn nào được ban Miễn Tử Thiết Quyển bảo hộ cho con cháu đời sau, Trẫm cho khanh! Khanh muốn “xuất quân chưa thắng, thân đã vong”, Trẫm không đồng ý! (Chú ý 1)

Y lớn tiếng hét, dốc hết sức mà hét, đâu còn ra dáng một vị quân vương nữa.

Y rống xong, kéo tay của Lư Sâm, nói với hai mắt đỏ ngầu:

- Trẫm… không thể không có khanh!

Lư Sâm cũng nước mắt giàn giụa, nhưng nụ cười của lão lại rất hạnh phúc. Lão dùng bàn tay run cầm cập của mình ôm lấy tay Hiếu Đế, cảm nhận tâm tư của đôi bên.

- Bệ Hạ, lão thần năm nay đã 66 tuổi rồi, đã sống đủ lâu rồi. Lão thần có thể gặp được minh chủ như Bệ Hạ, hận không thể sống thêm 10 năm, 20 năm nữa, hoặc giả là chỉ 5 năm thôi cũng được, để lão thần có thể làm thêm nhiều việc hơn cho Bệ Hạ. Nhưng Bệ Hạ, thần thật sự đã già rồi, già tới mức không còn nhìn rõ chữ trên tấu chương, cần người khác đọc cho thần nghe; già đến nỗi đi không được ba bước là bắt đầu thở dốc; già tới mức một khi nằm xuống rồi mà không ai đỡ thì không ngồi dậy được; già đến nỗi một khi nhắm mắt là thấy Diêm Vương đang vẫy tay gọi thần.

Lão vừa khóc vừa cười:

- Bệ Hạ, thần không sợ chết, chỉ là muốn chết một cách có ý nghĩa. Quân Cơ Xứ này cũng nên tới lượt thế hệ mới thi thố tài năng của mình, lão thần cứ ôm lấy cái ghế không chịu rời khỏi, chỉ tổ làm vướng chân họ, trở thành trở ngại của họ thôi. Hầu đại nhân thạo đời chu đáo, Bùi đại nhân thì kiên quyết tiến bước, lại thêm một Chu Diên Công văn võ toàn tài, Quân Cơ Xứ này ắt hẳn là nơi thế hệ mới tỏa sáng năng lực của mình. Cũng như Bệ hạ đã nói, lão thần ở Quân Cơ Xứ một ngày, họ cũng sẽ khó lòng thi triển tài năng của mình, mà chỉ có thể làm theo ý của thần, khúm khúm núm núm, uổng hết tải hoa bản lĩnh khắp người. Bệ Hạ, vì Đại Hán, lão thần cũng nên nhường chỗ rồi.

Hiếu Đế nghẹn ngào:

- Câm miệng, khanh thừa biết rõ… biết rõ ý Trẫm không phải như thế.

Hầu Thân và Bùi Hạo đều đỏ cả mắt:

- Lư đại nhân tuy già nhưng sức vẫn khỏe, chúng tôi vẫn cần học hỏi nhiều ở ngài, chúng tôi giống như những đứa trẻ đang khập khiễng tập đi, vẫn còn cần sự dẫn dắt của ngài.

Lư Sâm nhìn Hiếu Đế, rồi nhìn hai hậu bối rõ ràng tràn đầy sức sống hơn mình nhiều. Lão cười và nói:

- Hai người không cần quá khiêm tốn, thật ra ta luôn biết, trong lòng hai người sớm đã mong ta về hưu sớm rồi, đúng không?

Hầu Thân và Bùi Hạo đều đỏ cả mặt, không có phủ nhận. Đích thực là thế, đúng như Lư Sâm nói, hai người họ sớm đã từng nghĩ qua, nếu không có Lư Sâm đứng chắn phía trước, có phải họ đã có những bước tiến xa hơn rồi không?

- Bọn họ dám!

Hiếu Đế giận dữ rống lên, trừng mắt nhìn Hầu Thân và Bùi Hạo. Hai người họ lập tức bị ánh mắt dữ tợn của Hiếu Đế làm cho cúi đầu xuống, cũng chẳng dám thở quá mạnh nữa.

Lư Sâm cười với vẻ đắc ý:

- Sao nào? Bệ Hạ vẫn bênh thần, nhưng thưa Bệ Hạ… chẳng lẽ họ nghĩ như thế là sai sao?

Hiếu Đế ngẩn ra một lúc, có chút không theo kịp suy nghĩ của Lư Sâm.

- Bệ Hạ, thân là thần tử nếu trên chính sự không có chí cầu tiến, chỉ sẽ như con vẹt người ta nói sao mình bảo vậy rồi trở thành một tên dung quan tầm thường không cống hiến, một thần tử như thế có được cho là tốt không? Ba người Hầu Thân, Bùi Hạo, Chu Diên Công, nếu xét về tài cán thì trên cả lão thần. Lão thần nếu không phải là cựu thần của Tiên Đế, tư cách lâu năm hơn, thấy ba hậu sinh tài giỏi như thế có lẽ sẽ càng đố kỵ hơn chăng. Vừa nãy Bệ Hạ bênh vực lão thần, khiển trách Hầu đại nhân và Bùi đại nhân, lão thần vô cùng cảm động. Nhưng Bệ Hạ, điều lão thần muốn nói là, chỉ nghe lọt lời của một người nói chẳng khác nào tự bịt tai và mắt mình lại, từ đó khiến cho Bệ Hạ khó mà đưa ra phán đoán chính xác, nghe ý kiến từ nhiều phía thì ta sẽ hiểu toàn diện hơn.

Nói rồi lão cười cười tỏ ý hối lỗi trước Hầu Thân và Bùi Hạo:

- Hai vị đại nhân, đắc tội rồi.

Hầu Thân và Bùi Hạo lúc này mới hiểu dụng ý của Lư Sâm, sự áy náy trong lòng không khỏi ngày càng mãnh liệt. Nói thật lòng, hai người họ lúc ở Quân Cơ Xứ từng được Lư Sâm chỉ bảo nhiều lần. Tuy rằng họ ít nhiều cũng cảm thấy vị Lư đại nhân giữ chức thừa tướng gần 20 năm này, thật ra chẳng qua là tư cách lâu năm hơn họ, nếu nói về bản lĩnh ắt hẳn không thể thắng được họ. Nhưng lúc này đây, mặc dù lòng họ dậy sóng dữ dội nhưng họ hiểu ra một điều rằng, nếu là họ, tuyệt đối không thể làm được như Lư Sâm bây giờ.

Lưu Lăng vẫn không lên tiếng. Lúc này nghe Lư Sâm lại chuyển đề tài sang nơi khác, lòng hắn cảm thấy một sự bi ai đầy bất lực. Lư Sâm biết mình chết chắc rồi, nên mới đang để lại di ngôn trước mặt Bệ Hạ thế này! Hoặc có thể nói đây là lần phụng sự cuối cùng của lão dành cho Bệ Hạ! Lão định rằng cố hết sức làm một chuyện gì đó cho Bệ Hạ trước khi chết, bao gồm cả việc cảnh cáo Hầu Thân và Bùi Hạo ngày càng trở nên lộng hành sau khi được vào Quân Cơ Xứ, nhất là Bùi Hạo cứ nghĩ mình là môn sinh thiên tử.

Dù sao lão cũng đã quyết tâm muốn chết, không sợ đắc tội người khác.

Hắn có lòng muốn ngăn cản, nhưng lại không biết nói gì.

- Trẫm biết rồi, Trẫm nhớ rồi, nếu có quên, khanh cứ mắng Trẫm, Trẫm cho khanh quyền lợi này. Sau này Trẫm phạm sai lầm gì, khanh cứ chỉ thẳng ra, cho dù là mắng Trẫm cũng được, Trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội khanh! Sử Ký Quan đâu, ghi lại những lời Trẫm nói hôm nay, sau này Lư Sâm nói thẳng trước mặt Trẫm đều xem như vô tội!

Đình Sử chạy vào, vừa định vâng một tiếng, thì thấy lão thừa tướng Lư Sâm đang nhìn y lắc lắc đầu, lại nhìn sắc mặt của Hiếu Đế, y có chút khó xử, nhưng rất nhanh y đã có quyết định, cầm bút ghi lại những gì Hiếu Đế nói hôm nay.

Hầu Thân chấn động, thầm nghĩ hôm nay Bệ Hạ nghe những lời của Lư Sâm sắp chết, có vẻ nóng vội tới mức mất đi lý trí, nếu không làm sao có thể làm ra việc không khôn ngoan như vậy? Khoan không nói quyền lợi trực ngôn vô tội này, vì dù đây là vinh dự nhưng cũng không quá khiến người khác đố kỵ, đám Ngự Sử đại nhân miệng đầy chuyện để nói kia hầu hết đều có quyền lợi này. Cái khiến y để tâm chính là lời hứa trước đó của Hiếu Đế dành cho Lư Sâm, đã vượt quá giới hạn của lý trí.

Bắc Hán nước nhỏ dân ít, vì thế những người có tước vụ cao thường không được phong thực ấp. 200 hộ, đã là cực hạn của phong thưởng rồi. Mà người mở miệng là cho Lư Sâm 500 hộ, thật không thể không nói là Hiếu Đế đã bị mất lý trí. Còn về việc phong tước Quận Vương, càng khiến người khác không còn gì để nói. Đại Hán từ khi lập quốc tới nay, chưa từng phong tước vương gia cho người ngoại họ nào, cho dù là những công huân đại tướng giúp Tiên Đế kiến quốc đều chẳng dám nghĩ tới, huống hồ một quan văn như Lư Sâm? Cho dù công lao của lão có lớn đến đâu, có thể hơn cả khai quốc công thần sao? Còn về Miễn Tử Thiết Quyển, bổn triều nghe còn chưa nghe qua!

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Hầu Thân rất hiểu tâm trạng hiện nay của Hiếu Đế. Từ khi Hiếu Đế đăng cơ tới giờ dù khó khăn gian nan nhưng vẫn cầm cự được hoàn toàn là nhờ hai người Lư Sâm và Lưu Lăng 1 văn 1 võ ủng hộ. Có Lưu Lăng, ngoại sự vô ưu; có Lư Sâm, nội sự vô sầu. Nói một câu trong lòng, Hầu Thân không hề phản đối Hiếu Đế thực hiện lời hứa đối với Lư Sâm. Vì như thế có nghĩa là hắn có mục tiêu phấn đấu cao hơn.

Mà Bùi Hạo lại nghĩ Bệ Hạ thật khoan hậu nhân từ. Bệ Hạ yêu thương người tài, Bệ Hạ thấu hiểu thần hạ, còn nữa Bệ Hạ là một vị vua dịu dàng hiếm gặp. Y không cảm thấy Hiếu Đế biểu hiện ra sự yếu đuối và ỷ lại của người phàm nhân có gì không đúng. Ngược lại, đây mới là hình tượng minh quân trong lòng y. Cao cao tại thượng không ăn hương hoa nhân gian không phải Hoàng Đế mà là thần tiên. Đế Vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục.

Và cái mà Lưu Lăng thấy được, lại là tính tình thật sự không che giấu của nhị ca mình. Thân là Đế Vương, bình thường y ngụy trang quá nhiều, nhiều tới nỗi ngay cả bản thân nhị ca hắn cũng quên mất vốn dĩ y là một người như thế nào.

Lư Sâm thấy Đình Sử đã ghi lại lời của Hiếu Đế nên cũng hết cách. Dù sao nếu phải lựa chọn giữa hai người là Hoàng Đế và lão, Đình Sử ắt hẳn sẽ phục tùng mệnh lệnh của Hoàng Đế. Đây cũng là bổn phận chức trách của y, công việc của y chính là ghi chép lại ngôn hành cử chỉ mỗi ngày của Đế Vương.

- Tạ Bệ Hạ hậu ái, lão thần…

Lư Sâm lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Lão thần còn một việc cuối cùng muốn cầu xin Bệ Hạ.

Lão chỉnh lý lại tâm trạng, tận trung tận trách hoàn thành sứ mệnh của mình.

- Khanh cứ nói, Trẫm đều đồng ý hết!

Lư Sâm nhìn Lưu Lăng một cái, nói với vẻ mặt áy náy:

- Lão thần không hiểu quân vụ, nhưng lão thần cũng từng nghe nói quân đội cần tinh nhuệ chứ không cần đông. Dạo trước Âu Dương Chuyên tạo phản, thủ hạ 300 ngàn người, nhưng lại bị 40 ngàn quân tinh nhuệ đánh tới tan tành thảm hại. Từ đó có thể thấy câu nói này không sai chút nào. Đại Hán ta ngày nay đang rất suy yếu, cuộc sống của bá tánh khốn khổ, chinh chiến liên miên, đất đai bỏ hoang. Năm nay triều đình thực thi chính sách mới, cổ động bá tánh khai khẩn đất hoang làm đất trồng. Nhưng lão thần lại thấy được từ trên các tấu chương, các bá tánh được chia đất có giống trong tay nhưng lại rầu không ai đi trồng! Mấy năm nay không ngừng khai chiến với Đại Chu, bình định phản loạn, nam đinh đủ tuổi trong bá tánh đều đã tòng quân hoặc tòng giặc, người tử trận thì hết sáu bảy mươi phần trăm.

- Với quốc lực của Đại Hán ta hiện nay, cũng không thể nuôi nổi hơn 10 vạn đại quân này. Ý của lão thần là, bá tánh được chia ruộng đất nhưng trong nhà lại không có người lao động nên không thể trồng, chỉ dựa vào người già phụ nữ trẻ em làm sao khôi phục nguyên khí? Chi bằng nhân lúc Đại Liêu và Đại Hạ đang đánh sống đánh chết, ắt hẳn sẽ có tổn thất, bất luận song phương ai thắng ai thua thì chí ít trong vòng hai năm cũng sẽ không nhòm ngó Đại Hán ta này, lui binh hoàn nông, tinh binh giản chính (thu gọn cơ cấu).

- Cho một bộ phận binh sĩ không thật sự ra sức giúp nước về trồng ruộng. Như thế không chỉ có thể giảm thiểu quân phí, mà còn có thể nhanh chóng hồi phục sức sống của bá tánh. Đương nhiên, lão thần không giỏi về quân vụ, có lẽ chỉ đang nói bậy thôi.

Lão quay đầu nhìn Lưu Lăng, nói:

- Vương gia không phải từng nói, binh lực của Đại Hán càng nhiều, thì càng dễ bị Đại Liêu nhòm ngó sao?

Lưu Lăng không muốn đánh gãy kiến nghị của Lư Sâm, hơn nữa những gì Lư Sâm đang nói cũng chính là những gì hắn đang nghĩ, vì thế hắn gật đầu:

- Đúng thế.

Lư Sâm như được khích lệ, tiếp tục nói:

- Nếu Đại Hán ta chỉ còn 30, 50 ngàn binh mã, thiết nghĩ Đại Liêu cũng sẽ chẳng trông cậy chúng ta xuất binh đánh Đại Hạ đâu nhỉ?

Bùi Hạo cau mày:

- Nhưng nếu chỉ có 30, 50 ngàn binh mã, làm sao đối kháng ngoại địch? Bất luận Đại Liêu, Đại Hạ hay Đại Chu cũng đều dụng binh mấy triệu người. Nếu số quân như thế đồng loạt tấn công, ta lấy gì chống đỡ?

Lư Sâm nói:

- Bùi đại nhân nói không sai, cho nên lão thần kiến nghị “Đồn điền dưỡng binh”.

Chú ý 1: Về tước vị thực cấp không cần nghiên cứu kỹ lưỡng, tình tiết này chỉ là bịa đặt.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)