Xuất quân chưa thắng, thân đã bại
- Bệ hạ, lúc này tuyệt đối không thể xuất binh.
Lão Tể tướng Lư Sâm phất áo bào quỳ mọp xuống, dập đầu cầu xin.
- Tể tướng mau đứng lên, chúng ta nói chuyện ở đây không cần quá câu nệ lễ nghĩa quân thần. Trẫm không phải đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta thảo luận bí mật, sự việc còn chưa ngã ngũ. Trẫm cũng chưa hạ chỉ xuất binh Tây Hạ. Dù sao Đại Hán chúng ta mới giao chiến hai tháng, nguyên khí còn chưa hồi phục, nếu tiếp tục hao binh tổn tướng thì cũng không phải cách hay.
Hiếu Đế đích thân dìu Lư Sâm đứng lên nói.
Lư Sâm tuổi tác đã cao, khoảng thời gian này lại mệt nhọc quá độ, nhìn lão già đi trông thấy. Hai tháng trước lão còn miễn cưỡng có thể đứng thẳng lưng, giờ đây lưng đã còng, đi được vài bước lại thở gấp. Lưu Lăng bình định phản loạn trong hai tháng này, lão ở hậu phương bận đến tối tăm mặt mày, thời gian rảnh rỗi tính bằng từng khắc. Đợi Hiếu Đế xuôi Nam úy lạo binh tướng về, lão lại bận xử lý việc trong Quân Cơ Xứ đến ăn uống chẳng màng, mỗi ngày ngủ được không quá hai canh giờ. Lo việc Quân Cơ ngoài Lư Sâm còn có hai người khác, chính là Bùi Hạo và Lễ Bộ Thượng Thư Hầu Thân. Bùi Hạo còn quá trẻ hơn nữa việc của Hình Bộ cũng không ít, bởi vậy hắn vẫn chưa đủ năng lực xử lý chu toàn việc quốc gia chính sự. Lễ Bộ Thượng Thư Hầu Thân xét về năng lực và kinh nghiệm đều không tồi, nhưng con người y quá mức thận trọng tỉ mỉ, tỏ thái độ xem Lư Sâm như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Cứ như vậy, dần dần mọi việc quốc gia đại sự đều đè nặng trên đôi vai gầy yếu của lão Tể tướng Lư Sâm.
Lưu Lăng mang cho Lư Sâm ghế ngồi, cùng Hiếu Đế dìu lão ngồi xuống. Lư Sâm không dám, Hiếu Đế liền ghì chặt vai lão, ép lão ngồi xuống.
Hiếu Đế nhẹ giọng khuyên nhủ: - Hôm nay Trẫm gọi khanh một tiếng Lư lão, trong số tất cả những quan thần ở đây thứ bậc của khanh là cao nhất, Trẫm còn nhớ Tiên Hoàng lúc trước vẫn luôn răn dạy huynh đệ ta phải coi khanh như bậc trưởng bối. Mấy ngày nữa Ngọc Châu và lão Cửu thành thân, khanh chính là nhạc phụ của lão Cửu, Trẫm cũng coi như vãn bối của khanh. Trận bình loạn trước đó khanh và lão Cửu có công lớn nhất, Trẫm chưa nghĩ ra nên ban thưởng cho khanh thế nào, chỉ có tấm chân tình này để đối đãi với khanh, ngồi đi, nếu không Trẫm cùng đứng với khanh.
Lư Sâm khoát tay nói: - Tất cả đều nhờ vào Trung Vương điện hạ chỉ huy binh tướng chiến đấu hi sinh quên mình, thần chỉ là đứng sau trợ thủ, nào dám kể công.
Lưu Lăng nói: - Lư lão, nếu không có người ở hậu phương cực khổ chống đỡ, cung ứng đại quân lương thảo, binh tướng dù có kiên cường dũng cảm, chịu đói chịu khổ đến mấy cũng đánh không lại mấy chục vạn quân phản tặc. Binh lính tướng sĩ đều nói Lư lão là bậc tiền bối đáng tin cậy, khiến họ an lòng và vững vàng. Có Lư lão tiền bối ở hậu phương tương trợ, dù cho kẻ địch có đông, sức địch có mạnh cũng chẳng hề đáng sợ. Sau khi hồi kinh, tướng sĩ đều nói ta phải đối tốt với người, chuyển lời rằng họ rất kính trọng người.
Lưu Lăng được cho nghỉ ngơi 10 ngày, kết quả mới ngủ một giấc ngày hôm sau đã phải chân ướt chân ráo vào cung. Lời hắn nói rất thực tế, không hề khoa trương khoác lác. Người có thể khiến anh em binh lính tướng sĩ an tâm giao phó sau lưng, đối với họ đó là lời tán dương thật lòng nhất, ý muốn nói người này xứng đáng để họ gửi gắm niềm tin, giao phó tính mạng của mình. Quả thực, đúng như lời Lưu Lăng nói, cho dù lương khố có thiếu thốn, cuộc sống có khó khăn thế nào, Lư Sâm dù cho phải thắt lưng buộc bụng cũng gửi cho binh lính tướng sĩ nơi tiền phương không thiếu một đấu gạo.
Lư Sâm cảm động đến lúng túng, khuôn mặt đầy nếp nhăn có chút ngượng ngùng. Nghe lời tán dương của Lưu Lăng, viền mắt lão ươn ướt. Đúng vậy, có thể nhận được sự tín nhiệm từ binh lính tướng sĩ, dù vất vả hơn nữa cũng đáng.
- Vương gia quá khen, nhờ các tướng sỹ nâng đỡ, hơn nữa nếu không phải vì Vương gia dụng kế lưu lại phần cống vật cho Đại Liêu, lão thần cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó mà bảo đảm cung cấp đầy đủ lương thực ra tiền phương. Là Bệ hạ tín nhiệm lão thần, để lão thần có thể làm chút gì đó cho anh em tướng sĩ. Được các tướng sĩ khích lệ như vậy thần thật lấy làm hổ thẹn.
Lư Sâm có chút kích động.
Trong buổi loạn lạc, gặp được minh chủ, còn cầu mong gì hơn?
Hiếu Đế nói: - Các tướng sĩ sẽ không nói dối, họ tin tưởng khanh còn quan trọng hơn Trẫm tin tưởng khanh. Việc này ngoài khanh ra Trẫm quả thực không thể tìm ai khác có thể làm tốt hơn. Bùi Hạo tuổi đời còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm, Hầu Thân thì không thạo việc quân, lá gan lại quá nhỏ, Trẫm thực không yên tâm. Đợi ứng phó ổn thỏa chuyện trước mắt, Trẫm sẽ cho khanh nghỉ ngơi một tháng, để khanh có thể ngủ một giấc thỏa thuê, ngủ thẳng đến khi mặt trời chiếu tận đỉnh đầu mới thôi.
Lư Sâm xúc động tột cùng, lau nước mắt nói: - Cái thân già này của lão thần đã sớm qua thời kì ăn no ngủ kĩ, có thể nhân lúc tay chân xương cốt miễn cưỡng còn cử động được mà phò tá Bệ hạ, lão thần không mong gì hơn. Chỉ e tuổi cao sức yếu, không còn ở bên hầu hạ Hoàng Thượng được bao lâu.
Hiếu Đế nói: - Không được nói vậy, đợi qua thời điểm này khanh hãy về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Hầu Thân và Bùi Hạo tuy còn trẻ nhưng có thể đảm đương phần nào, chúng chẳng lẽ cứ núp bóng khanh hưởng an nhàn? Trẫm chỉ cho khanh thời gian 1 tháng, một tháng sau khanh không muốn thượng triều Trẫm cũng bắt khanh tới.
Hiếu Đế thăm dò, tay chợt siết mạnh.
Lư Sâm hiểu ý cười nói: - Bệ hạ nếu thật sự muốn để lão thần nghỉ ngơi, sau khi mọi việc ổn thỏa, lão thần cả gan xin Bệ hạ nghỉ ngơi vài ngày, đứa con gái bất hiếu kia của lão thần luôn miệng hỏi về ngày định hôn kỳ, thật không biết xấu hổ, chỉ muốn mau chóng gả đi để khỏi phải nhìn thấy mặt lão già này. Chao ôi, con gái lớn có mà cũng như không.
Hiếu Đế trong lòng kinh ngạc, Lư Sâm từ trước tới nay vốn tính tình thận trọng trầm ổn, hôm nay cớ sao lại vội vã nhắc đến chuyện này? Hôn kỳ vốn đã định sẵn ngày, chỉ chờ lão Cửu ở Ngọc Châu về là chuẩn bị đại hôn. Vậy mà chưa kịp dành thời gian thu xếp đã phải ứng phó việc của Đại Liêu, rồi lại đến Huy Vương Lưu Thực cấu kết Bạch Liên giáo tạo phản. Sau đó Âu Dương Chuyên cũng nối gót làm phản, lo trước bận sau suốt mấy tháng trời, mọi sự mới tạm lắng xuống. Trước mắt Đại Liêu và Tây Hạ song hổ tranh hùng, đấu đá kịch liệt, Da Luật Hùng Cơ yêu cầu Đại Hán xuất binh tương trợ, đây cũng chính là mục đích của cuộc mật đàm lần này. Lư Sâm hôm nay sao lại thất thố đến mức nóng lòng đề xuất hôn sự của nữ nhi nhà mình đến vậy?
Ngẫm nghĩ một hồi, Hiếu Đế liền hiểu ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Lư Sâm. Lão thật sự đã sức cùng lực kiệt, hẳn là muốn nhân cơ hội này mau chóng an bài ổn thỏa cho nữ nhi của mình. Mặc dù bản thân đã đáp ứng hơn nữa hôn sự này còn do chính Hiếu Đế đứng ra làm chủ. Nhưng Lư Sâm chắc hẳn sợ rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian lão sẽ không còn sống được đến ngày con gái xuất giá! Hiếu Đế chợt thấy thương tâm, đây là lần đầu tiên Lư Sâm đưa ra lời thỉnh cầu, trước mặt y là vị đại thần đã kinh qua hai triều đại, tận tâm tận lực cống hiến cả cuộc đời vì Đại Hán. Hiện tại lão tự biết thời gian của mình không còn nhiều nên mới đường đột nhắc tới chuyện này.
Hiếu Đế đảo mắt nhìn Lưu Lăng, phát hiện ánh nhìn của hắn đối với Lư Sâm cũng giống mình, là đồng tình, hay miệt thị? Không, là sự tôn trọng. Lư Sâm đã sắp gần đất xa trời nên mới bỏ hết phép tắc lễ nghĩa của một thần tử, dùng thân phận của một người cha để cầu xin cho con mình.
Hiếu Đế nhìn Lư Sâm không giấu được sợ hãi và áy náy trên nét mặt, y cảm giác trong lòng rất khó chịu.
- Trẫm đồng ý với khanh! Hôn sự của Ngọc Châu và lão Cửu suy cho cùng cũng là ta dắt mối, Trẫm tuyệt đối không nuốt lời.
Hiếu Đế không trưng cầu ý kiến của Lưu Lăng mà trực tiếp đồng ý với thỉnh cầu của Lư Sâm. Y biết lão Cửu sẽ không oán trách mình, tuyệt đối không!
Được Hiếu Đế phê chuẩn, Lư Sâm tựa như được giải thoát, liền cười nói:
- Thần tạ ơn Bệ hạ long ân, được vậy thần dẫu nhắm mắt cũng an tâm mãn nguyện.
Lời này của Lư Sâm khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, chưa đợi mọi người đáp lời, Lư Sâm đã lảo đảo đứng lên nói: - Trung Vương vướng bận hôn sự không thể xuất chinh, lão thần thân là tể tướng Đại Hán sẽ đích thân lĩnh binh trợ chiến, thần tin rằng Hoàng Đế Liêu Quốc Da Luật Hùng Cơ cũng sẽ đại giá tới đây. Nhưng lão thần tuổi tác đã cao, nếu giữa đường xảy ra bất trắc, không cầm cự được đến Tây Hạ, việc chiến chinh cũng đành lực bất tòng tâm.
Lão nở nụ cười đầy tự tin, ánh mắt ngời sáng.
- Không được!
Hiếu Đế và Lưu Lăng nhất loạt lên tiếng, Hầu Thân và Bùi Hạo cũng cùng đứng lên lớn tiếng ngăn cản. Bây giờ họ mới hiểu tại sao vừa rồi Lư Sâm lại có thái độ khác thường đứng ra làm chủ cho nữ nhi mình như vậy, lão sợ rằng mình bệnh tật quấn thân, không kịp đợi đến ngày nữ nhi xuất giá, ý tứ rõ ràng là muốn gởi gắm nữ nhi của mình tới nơi tới chốn. Lão chỉ có duy nhất một nữ nhi Lư Ngọc Châu, phu nhân không may qua đời từ sớm, lão chỉ còn mình nữ nhi này là người thân, chỉ khi nào an bài ổn thỏa cho con gái, lão mới an lòng nhắm mắt xuôi tay.
- Bệ hạ!
Lư Sâm ngắt lời Hiếu Đế và những người khác, mỉm cười nói: - Quân Cơ Xứ vốn không phải của riêng mình thần, thời gian này lão thần một mình đảm đương việc triều chính mà bậc quân không hoài nghi, quan thần không ganh ghét, lão thần còn cầu điều gì hơn? Luận chức quan, trong số quan văn có ai dám đứng ngang hàng với thần, luận tước vị, lão thần hiện đã là Quốc công, nhưng lão thần vẫn không cam tâm, vẫn muốn hưởng nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa, nhưng tước vị của lão thần đã đủ cao, chức quan đã đủ lớn, miễn còn sống đã là phúc phần, cũng chẳng mưu cầu lợi ích gì hơn. Lão thần thiết nghĩ, nếu lỡ như không may chết trận, Hoàng Thượng sẽ phong thưởng càng hậu? Con cháu vi thần cũng được nở mày nở mặt, vi thần sẽ lưu danh sử sách, tiếng thơm muôn đời?
Lư Sâm nhìn ngọn cây nhành lá xanh tươi mơn mởn bừng bừng sức sống bên ngoài cửa sổ, đối lập với vẻ già nua héo mòn của mình. Lão cố ý cướp lời của Hiếu Đế cùng Lưu Lăng, chỉ lầm bầm tự nói một mình.
- Mọi người ai cũng có lòng tham, chỉ là vi thần ngụy trang quá tốt, Bệ hạ, Vương gia và chư vị đồng liêu có thể không nhìn ra, Tô Tú có dã tâm, Âu Dương Chuyên có dã tâm, nhưng họ đã chọn đi đường tắt, vi thần cũng có dã tâm, nhưng chọn cách thức đường đường chính chính, vi thần chỉ mong có thể trở thành người đứng đầu bách quan văn võ! Vì lão thần lòng đầy tham vọng, nên không dám lơi là cảnh giác, ngờ đâu được ưu ái phong tặng danh hiệu “cần cù tận tụy”, lão thần vẫn chưa mãn nguyện, sinh thời loạn thế, quan văn tất nhiên không được trọng dụng bằng quan võ. Việc lĩnh binh thống tướng, lão thần cũng không quản, muốn chỉ huy thiên binh vạn tướng công thành đoạt đất là điều không thể, nhưng giờ đây cơ hội đang bày ra trước mặt, dẫn quân xuất chinh không nhất thiết phải cùng địch giao chiến mới là đại công cáo thành, vậy hà cớ gì lão thần không thể tham gia?
Hắn ngừng một lát, nét mặt bi thương nhìn Hiếu Đế nói: - Lão thần không cầu mong gì hơn, chỉ cầu kết cục bảy chữ.
Lư Sâm nói rành rọt từng chữ: - Xuất quân chưa thắng, thân đã bại!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch