Đế Trụ

Chương 219:

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm nay trăng sáng cầu xưa

Thoải mái ăn một bữa cơm đạm bạc, sau đó thoải mái tắm nước nóng, trải qua sát phạt sinh tử hai tháng trở về nhà thoải mái hưởng thụ một chút, còn chuyện hạnh phúc hơn thế này sao?

Đáp án chính là, có!

Thoải mái ăn một bữa cơm đạm bạc, cơm là do Liêu Mi Nhi đút từng miếng từng miếng trong thư phòng. Thoải mái tắm nước nóng, trong một cái chậu gỗ thật to vừa khóe có thể chứa được hai người cùng nô đùa dưới nước.

Trong chậu gỗ thoải mái để đôi tay nhỏ bé của Liễu Mi Nhi chà xát trên lưng mình, cảm giác này khiến cho Lưu Lăng bị chìm đắm. Nhắm mắt lại, Lưu Lăng nghĩ, chẳng trách người người đều muốn ăn chơi trác tán, cảm giác sa đọa như vậy so với mùi máu tanh sát khí trên chiến trường quả thực là cuộc sống ở trên thiên đường. Theo suy nghĩ của Lưu Lăng lúc vừa mới vào thời đại này, hắn chuẩn bị làm một tên Vương gia chơi bời lêu lổng, đáng tiếc là lý tưởng vĩ đại thường chết từ trong trứng non rồi.

Cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay của Liễu Mi Nhi, Lưu Lăng không kìm nổi sự khoan khoái rên lên một tiếng. Âm thanh của hắn không lớn, nhưng Liễu Mi Nhi vừa nghe được, mặt lập tức đỏ ửng, lại thêm hơi nước làm cho khuôn mặt càng thêm hồng hào khiến người ta mê đắm, giống như một quả táo chín cây, khiến người ta không kìm nổi mà muốn âu yếm..

Từ lần đầu tiên trao cơ thể cho Lưu Lăng tới nay, dáng người của Liễu Mi Nhi càng ngày càng khiến người ta say đắm. Bờ vai nhỏ bé, sống lưng nhẵn bóng, vòng eo uyển chuyển, cặp mông tròn đầy, nữ nhân thiết tha mơ ước có được cơ thể như nàng. Tay của nàng lướt nhẹ trên lưng của Lưu Lăng, không biết vì sao càng ngày càng không có sức. Khi nàng nhấc tay muốn giúp Lưu Lăng lấy khăn lau phần lưng, cảm giác kích thích từ một chỗ nào đó truyền tới khiến nàng không chịu nổi mà ôm lấy phía sau lưng hắn.

Liễu Mi Nhi thở hổn hển, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Nàng mềm mại ghé sát vào lưng Lưu Lăng, hai phần mềm mại trắng như tuyết bị ép lại mà thay đổi hình dạng, trải qua khoảng thời gian nuôi dưỡng lâu như vậy, bộ ngực của nàng đã đầy đặn hơn trước đây rất nhiều, trước đây thì nhỏ bé nhưng hiện giờ một tay khó có thể nắm hết được.

Khóe miệng của người nào đó hiện lên một nụ cười tà ác, rút tay về từ giữa cặp đùi dài thon thả khiến người ta mê mệt. Hắn nhấc tay lên để trước mắt, ngón tay tách ra, kéo ra một sợi tơ trong suốt. Đó cũng chính là chất lỏng, nước nhưng lại có sức hấp dẫn khiến cho người ta mê đắm.

- Nhớ ta rồi à?

Lưu Lăng cười xấu xa hỏi.

Liễu Mi Nhi ghé vào lưng Lưu Lăng thở dốc, cái tay ranh mãnh rời khỏi cuối cùng nàng cũng có thể thở được một cái, ngón tay đó dường như có ma lực, cho nàng áp lực và sự hấp dẫn cực lớn. Nàng cho dù khép đôi chân lại, cũng không ngăn được hai ngón tay đó tiến vào sâu. Hai cánh cửa màu hồng phấn bị hắn mở ra, một khung cảnh bồng lai lộ ra, sự khai khẩn của ngón tay đó cuối cùng cũng toát ra nước suối thơm tho.

- Không nói gì sao?

Lưu Lăng cười, lại đưa tay vào giữa hai đùi. Cho dù là viên ngọc tinh xảo nhất cũng không trơn bằng bắp đùi trong của nàng, cơ bắp tràn đầy tính co dãn, mềm mại vô cùng. Một lùm lông rậm rạp, trong nước lại trở nên vô cùng mềm mại. Tay của Lưu Lăng đi chuyển qua lại trên đào nguyên bí mật đó, sau đó tiến vào trong theo âm thanh rên rỉ của Liễu Mi Nhi.

Ấm áp, ẩm trơn, chật hẹp.

- Nhớ… Mi Nhi mỗi ngày không có lúc nào là không nhớ Vương gia… ừ… không thấy Vương gia… ừ… lòng của Mi Nhi không nỡ. Vương gia…

Liễu Mi Nhi bị Lưu Lăng tra tấn không chịu nổi bắt đầu chịu thua, chỉ là ngón tay ma thuật đó không có ý lùi bước, ngược lại còn càng dũng mãnh hơn, dường như muốn thăm dò hết bao nhiêu bí hiểm trong hang động kia. Tay của hắn rất thô, điều này làm cho nàng có cảm giác khó nói lên lời. Nàng thích cảm giác này, nàng thích, là vì như vậy nàng mới có cảm giác chân thực.

- Vương gia…. Mi Nhi xin người… đừng… dừng lại.

Lông mày của Liễu Mi Nhi nhíu lại vào nhau, giống như không biết là thống khổ hay là vui vẻ.

- Là đừng làm nữa, hay là dừng lại?

Lưu Lăng hỏi, động tác của tay lại càng ngày càng nhanh. Hắn xoay người dựa vào thùng gỗ ôm Liễu Mi Nhi vào lòng, tay ở giữa hai chân vẫn tiếp tục, một tay khác thì lại vuốt nhẹ bụng phẳng lì của Liễu Mi Nhi, sau cùng nắm lấy cái gồ đồi cao kia, dùng sức nắn, hai nụ phấn hoa hồng kia, nở rộ trong tay.

- Ừ…

Lỗ mũi của Liễu Mi Nhi ừ một tiếng, đầu dựa vào khủy tay của Lưu Lăng nhắm chặt mắt lại. Cùng với động tác tay của Lưu Lăng càng ngày càng nhanh, thân thể của nàng cũng run lên bần bật rồi lập tức căng ra, đôi tay của nàng ôm chặt lấy eo của Lưu Lăng, hai đôi chân dài quặp chặt lấy. Tay của Lưu Lăng bị nàng giữ chặt bên trong khó có thể nhúc nhích, lại có thể cảm nhận rõ ràng được chấn động truyền đến từ bên trong lỗ kia.

- A! Ừ!

Cơ thể của Liễu Mi Nhi lập tức mềm nhũn, nàng giống như vừa chạy một hồi ma-ra-tong, cả người không còn chút khí lực. Mặc cho Lưu Lăng tiếp tục nắn bóp bộ ngực của nàng, ở giữa chân của nàng ra vào trong lúc cảm nhận phần trắng mịn kia. Cũng không biết sau bao lâu, nàng mới ưm một tiếng tỉnh lại, khuôn mặt đỏ giống như nước mật đào chín, kiều diễm ướt át.

Lưu Lăng khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ trán của Liễu Mi Nhi. Hắn thu tay về ôm lấy đầu mình dựa vào thùng gỗ, nhìn bỡn cợt khuôn mặt đỏ xấu hổ của Liễu Mi Nhi. Cảm thấy mình mất hết thể diện trước mặt Vương gia, Liễu Mi Nhi khẽ cắn răng, cúi đầu tiếp tục kì cọ cơ thể cho Lưu Lăng.

- Mi Nhi.

- Dạ?

- Thoải mái không?



- Mi Nhi?

- Dạ?

- Nàng dường như hồi phục lại sức rồi?

- ... Ừ...

- Chợt nhớ tới hai câu thơ ta dạy nàng, ta chỉ nhớ câu phía trước, câu phía sau quên rồi, nàng đã hồi phục sức lực thì giúp ta suy ngẫm, xem thử có nhớ không?

- Câu trước là gì?

Liễu Mi Nhi chớp đôi mắt hỏi.

- Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (Đêm nay trăng sáng cầu xưa)

Lưu Lăng nói.

- Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu. (Mà người dạy sáo bây giờ là đâu.)

Liễu Mi Nhi thuận miệng trả lời theo.

Vừa mới nói xong, nàng nhớ tới bộ dạng tà ác lúc đầu Lưu Lăng dạy mình bài thơ. Vừa nhớ tới lần đó bản thân ngồi chổm trên mặt đất, dùng miệng của mình ngậm lấy cái vật dài và thô kia, mặt của nàng đỏ lên giống như lửa. Trong lòng giống như có con thỏ nghịch ngợm chạy vào, không ngừng nhảy lên xuống. Nàng cố lấy dũng khí nhìn con ngươi đầy dục vọng của Lưu Lăng, hít sâu, chậm rãi cúi đầu, giữa hai chân của hắn phập phùng.

“Tắm rửa” tắm chừng một canh giờ, qua giờ tý Lưu Lăng mới ôm chặt lấy Liễu Mi Nhi ngủ thật sâu. Giấc ngủ này ngọt ngào vô cùng, đến tận khi trời sáng Lưu Lăng mới tỉnh. Hai tháng rồi, lần đầu tiên ngủ lâu như vậy. Khi hắn nhìn sang bên cạnh, cô gái nhỏ xấu hổ không biết đã rời khỏi từ lúc nào. Hắn biết Liễu Mi Nhi sợ người khác cười nhạo, tuy sự mờ ám giữa hai người bọn họ đã trở thành bí mật công khai trong Vương phủ.

Nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, Lưu Lăng thoải mái duỗi lưng một cái. Rất lâu rồi chưa ngủ nướng, Lúc dẹp loạn mỗi ngày ngủ chưa tới hai canh giờ. Vì thanh trừ hết phản tặc của Đại Hán, mượn cơ hội bình định lần này Lưu Lăng có thể nói là vắt hết sức suy nghĩ. Kỳ thực tiêu diệt bọn phản loạn Âu Dương Chuyên không khó, khó chính là làm thế nào để một mẻ, thanh trừ sạch bọn sâu bọ của Đại Hán.

Nếu chỉ tiêu diệt Âu Dương Chuyên, Lưu Lăng có lòng tin trong vòng một tháng thì có thể đánh Âu Dương Chuyên trở về nguyên hình, không dễ đánh chính là một trận chiến khác, phải làm sao để giết chết bọn sâu bọ đó, mà không khiến quan lại trong triều đình rét lòng. Vì để làm tốt chuyện này, Ảnh vệ thủ hạ của Lưu Lăng bận tối mày tối mặt.

Triệu Đại dẫn theo Ảnh vệ chạy khắp nơi, nhanh chóng “thẩm tra” được một lượng lớn thế gia địa phương có quan hệ với Âu Dương Chuyên. Những người này cung cấp một lượng lớn tài lực ủng hộ cho Âu Dương Chuyên thậm chí trực tiếp phái người tham gia vào quân phản loạn, phạm tội tày đình như vậy nếu không trừng phạt nghiêm làm gì có thiên lý. Đám Ảnh vệ làm tận chức tận trách, cho dù là dấu vết để lại mỏng như sợi tơ cũng sẽ tra ra manh mối, không có chứng cứ ngược lại càng dễ làm, tạo ra chứng cứ đơn giản hơn nhiều so với phát hiện ra chứng cứ.

Lưu Lăng hiểu rõ, Hiếu Đế thực ra biết hành động nhỏ này của mình, nhưng Hiếu Đế căn bản không để ý tới. Có một Hoàng đế sáng suốt như vật làm chỗ dựa, Lưu Lăng phát hiện mình làm việc xấu cũng không phải kiêng nể gì. Chỉ cần là người có ý xấu với Đại Hán, đều bị khép vào tội thông đồng với kẻ địch. Nhưng lần này Lưu Lăng giết người rất ít, phần lớn mọi người sau khi bị thu giữ gia sản thì bị điều đến biên quan làm nô.

Cứ như vậy, Đại Hán vô hình trung lại thu được một lượng lớn của cải, dùng số tiền này cũng đủ để trang bị trọng giáp bộ binh quy mô một ngàn người. Phải biết giá trị giáp sắt trên dưới năm mươi cân của trọng giáp bộ binh cao đến mức khiến cho người ta cứng lưỡi, hơn nữa để cho trọng giáp bộ binh giữ gìn thể lực thì đồ ăn của họ phải là tốt nhất. Mỗi bữa đều có thịt có rau, cho dù là phú hộ bình thường cũng không ăn ngon bằng họ.

Trọng giáp bộ binh, chính là binh chủng đối phó tốt nhất với kỵ binh. Kỳ thực là hiện nay kị binh hạng nặng đang dần dần rút lui ra khỏi vũ đài lịch sử, kị binh mặc áo giáp nhẹ tuy tốc độ không gì sánh được, nhưng khi đối diện với kẻ địch, thì lại không phải đối thủ của trọng giáp bộ binh.

Nghĩ lung tung như vậy, Lưu Lăng dựa vào giường. Đến tận khi Liễu Mi Nhi làm xong bữa sáng bê vào hắn vẫn chưa mặc quần áo, mà dựa vào thành giường để Liễu Mi Nhi đút từng miếng từng miếng một cho hắn. Giằng co tới nửa đêm, bụng quả thực trống rỗng, hơn nữa tài nghệ của Liễu Mi Nhi quả thực không còn gì để nói, Lưu Lăng ăn đến mức bụng phồng ra.

Ăn xong cơm, Liễu Mi Nhi thu dọng xong bát đũa vừa muốn rời khỏi thì bị Lưu Lăng ôm lấy hôn. Nếu không phải Liễu Mi Nhi sợ ban ngày ban mặt có người nhìn thấy, Lưu Lăng thực sự dám kéo nàng cùng làm thể dục buổi sáng.

Hắn để mình sa đọa một buổi sớm, không luyện công, không xem công báo.

Nhưng vẫn chưa đợi hưởng thụ đủ, quản gia lão Ngô dẫn một tiểu thái giám vào trong phủ. Lưu Lăng bất đắc dĩ phải dậy, sau khi rửa mặt chải đầu chuẩn bị tiếp chỉ. Ai biết tiểu thái giám đó mang đến không phải là thánh chỉ, mà là một phong bì thư từ Đại Liêu. Lưu Lăng nhíu mày, mở ra xem tỉ mỉ, vừa nhìn xuống phía dưới, Lưu Lăng không khỏi biến sắc.

Hóa ra Đại Liêu cuối tháng tư thừa dịp xuân ấm tuyết tan, Hoàng đế Da Luật Hùng Cơ đích thân thống lĩnh mười vạn Cung Trướng quân chinh phạt Tây Hạ! Vừa bắt đầu thì thiết kỵ của Đại Liêu thế đã như trẻ tre, ra Thượng Kinh, kỵ binh nhẹ tiến sâu vào biên cương Tây Hạ hai trăm dặm. Trực tiếp đến chân núi Lang Sơn mới bị Hắc Sơn Uy Phúc Quân Ti tướng quân Lý Hổ Nô ngăn lại, hai bên đại chiến vô số lần, Cung Trướng quân của Đại Liêu trăm trận trăm thắng gặp được đối thủ ở chân núi Lang Sơn, hai bên đều có thắng có bại. Nhưng Lý Hổ Nô binh ít, sau khi đánh mấy trận thì dần dần đánh không nổi. Đầu tháng năm, Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu đích thân thống lĩnh sáu vạn tinh binh Tây Hạ tiến về phía bắc, đánh chiến với Da Luật Hùng Cơ, đại thắng!

Da Luật Hùng Cơ lui binh năm mươi dặm, một mặt cử người hồi binh cầu viện, một mặt hạ lệnh Hán quốc xuất binh ra Hạ Quốc kiềm chế binh lực của Tây Hạ.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)