Nhà
Tháng sáu Đại Hán Gia Phong năm thứ ba, loạn Âu Dương cuối cùng cũng kết thúc. Vào trung tuần tháng tư Âu Dương Chuyên bị Hiếu Đế dẫn binh bắt giữ, kỳ thực đã tuyên cáo sự thất bại của lần phản loạn này. Âu Dương Chuyên lập nên Đại Yến quốc hùng tráng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong vòng hai tháng thì tuyên cáo diệt vong, hơn ba mươi vạn đại quân dưới trướng ông ta trong phút chốc tan thành tro bụi.
Hạ tuần tháng năm Lưu Lăng rời khỏi Khánh Châu, dẫn theo Thần Chiến doanh hướng bắc trở về Thái Nguyên Phủ. Trước đó Hổ Đình Hầu Lưu Mậu đã suất lĩnh binh lính Ứng Châu đi trước một bước, Phủ Viễn quân Chỉ huy sứ Đỗ Nghĩa để lại năm ngàn binh lính cho Phùng Phục Ba dẫn quân tiêu diệt tàn phỉ ở các huyện, bản thân cũng dẫn theo phần lớn người ngựa của Phủ Viễn quân trở về Ngọc Châu. Lúc này Đại Chu Hữu Uy Vệ đại tướng quân Mông Hổ suất quân tiến đánh Đàn Châu, Phủ Viễn quân dưới sự chỉ huy của Phó chỉ huy là Mậu Nguyên nghênh chiến, hai bên qua mấy trận giao phong lớn nhỏ đều chịu tổn hao, đợi Đỗ Nghĩa sau khi dẫn quân trở về quân Mông Hổ liền dẫn người trở về Tấn Châu.
Đối với loại hành động biết rõ là không thể đánh được Đàn Châu mà vẫn cứ làm khiến người chán ghét của Mông Hổ, Đỗ Nghĩa cũng đánh cười khổ một tiếng. Kỳ thực bản thân Mông Hổ đã hiểu rõ, chỉ dựa vào hai vạn tân binh Hữu Uy Vệ mới tới tuyệt đối sẽ không thể uy hiếp được Đàn Châu, dù nói thế nào, Đàn Châu hiện nay cũng có hai vạn Phủ Viễn quân đóng giữ. Lấy hai vạn tân binh đối phó với hai vạn lão binh, vẫn là không thể, nếu có thể đánh thắng Mông Hổ chính là Nhạc Phi tái sinh rồi.
Gã chính là đến để quấy rối Hán quân đấy, ngươi chẳng phải là vội vàng san bằng quân tạo phản ở Khánh Châu sao, vậy ta đến biên giới của ngươi gây náo loạn, để ngươi khi đối phó với phản tặc còn phải phân tâm ở tiền tuyến. Đây hoàn toàn là kiểu đánh bạc theo tính khí trẻ con, với danh tướng bách chiến như Mông Hổ mà lại đi làm những chuyện này quả thực khiến người ta không còn gì để nói.
Hiện giờ trong khoảng cách hai trăm dặm giữa Đàn Châu của Đại Hán và Tấn Châu của Đại Chu sớm đã không còn người ở, khung cảnh hoang vắng ở đây chẳng giống dáng vẻ của Trung Nguyên, rõ ràng chính là bãi cát hoang ở Tái Bắc.
Khoảng hai trăm dặm này chính là vùng hòa hoãn giao chiến của hai nước, hai bên luyện binh nhiều lần cách nhau chưa tới hai dặm, ở xa xa có thể thấy cờ hiệu của đối phương. Có lúc mắng lời độc địa nhau cho xả cơn tức, hai bên đã phái quân đội trên dưới trăm người đánh nhau, cho dù đánh kịch kiệt thế nào bên nào cũng không có bất kỳ hành động đao thương. Cũng bớt đi cơn tức giận rồi, người ngựa hai bên mặt mũi bầm dập trở về bổn trận. Còn khi hai bên đánh nhau, thường thường số người của hai bên phất cờ hò reo cũng phải gấp số người đánh nhau trên mười lần. Tướng lĩnh hai bên ngấm ngầm hiểu nhau nên không ngăn những hành động như vậy, dù là Mông Hổ hay Đỗ Nghĩa đều hiểu, binh sĩ hai bên nếu không tìm chuyện để giải tỏa để làm, sớm muộn cũng có tai vạ đến.
Lưu Lăng về Thái Nguyên Phủ cũng hơi muộn, còn chưa tới Thái Nguyên thì bên ngoài cửa thành đang xảy ra đại sự chém giết hơn sáu trăm người Âu Dương gia. Hơn sáu trăm người này bao gồm cả người nhà của Khánh Châu Âu Dương Chuyên, còn có một nhà của Quận thủ Hòe Châu Âu Dương Minh đang dự định khởi binh hưởng ứng đường huynh Âu Dương Chuyên. Tên hồ đồ Âu Dương Minh dưới tay không có binh vậy mà dám chạy đến mượn quân của Kiến Hùng quân. Tướng quân của Kiến Hùng quân trú đóng tại Hòe Châu La Tam Thủy giả vờ đáp ứng, còn chưa đợi Âu Dương Minh về đến nhà mình, mấy trăm giáp sĩ của Kiến Hùng quân đã phụng lệnh của La Tam Thủy tới bắt người. Đáng thương Âu Dương Minh vẫn còn ôm mộng cắt đất phong vương, thì đã bị người khác dùng gông khóa xiềng chân áp giải tới Thái Nguyên.
Còn bao gồm huynh đệ Âu Dương gia làm Quận thủ tại hai châu khác, hai đại nhân Quận thủ này càng đáng thương, trong tay không có binh, cách Khánh Châu lại xa, tuy có lòng giúp ca ca cùng tạo phản đang tiếc lại không có thực lực hưởng ứng. Quận thừa phụ trách võ bị không cùng một lòng với bọn họ, Quận thừa ở hai nơi này lại không ưa người của Âu Dương gia ngang ngược, vừa nghe tin Âu Dương Chuyên tạo phản, đầu tiên bắt hết những kẻ đứng đầu sau đó phái trọng binh áp giải về Thái Nguyên Phủ.
Hơn sáu trăm người lần lượt quỳ xuống, kéo dài gần một dặm. Hình bộ thượng thư Bùi Hạo đích thân giám trảm, vừa đến giờ, không đợi tiếng pháo vang lên Bùi Hạo đã ném lệnh bài. Hơn sáu trăm đầu người rơi xuống đất, âm tào địa phủ lại đón thêm một đám quỷ mới.
Khi Lưu Lăng về đến Thái Nguyên bên ngoài thành đã sạch sẽ, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Lưu Lăng vẫn ngửi thấy mùi máu tanh, mùi này không giống với mùi máu tanh trên chiến trường, hàm ý bên trong thê lương bất đắc dĩ càng sâu đậm hơn. Từ cổ chí kim tới nay kẻ thắng làm vương kẻ thua làm giặc, Lưu Lăng không đồng tình với cảnh ngộ Âu Dương gia, chỉ là trong lòng có quá nhiều thứ bất đắc dĩ. Hắn sẽ không có lòng dạ đàn bà mà cảm thấy bi ai cho Âu Dương gia, bởi hắn hiểu nếu thất bại là Lưu Thị Hoàng Tộc, chỉ sợ trong số những người quỳ ở ngoài cửa thành Thái Nguyên bị chặt đầu có cả mình.
Đến Tháu Nguyên, đầu tiên Lưu Lăng vào cung gặp Hiếu Đế, hai người nói chuyện rất lâu. Lưu Lăng báo cáo tình hình hiện giờ của Khánh Châu Phủ cho Hiếu Đế, chủ yếu là chuyện quét sạch tàn phỉ và sắp xếp nạn dân. Có Phùng Phục Ba dẫn theo năm ngàn tinh binh ở Khánh Châu, đám phản tặc tàn dư đó sẽ không gây nên được chuyện gì. Chu Diên Công bị Hiến Đế giữ lại Khánh Châu giải quyết hậu quả, chủ yếu là trấn an dân chúng, sau đó nghĩ cách để các huyện của Khánh Châu khôi phục lại sức sống.
Với thân phận quan lớn nhị phẩm thay mặt chức Quận thủ cũng coi như là trước không có người sau không có người, Chu Diên Công lúc này bắt đầu bị người ta gọi với một biệt hiệu mang ý vị khôi hài “thợ may”. Ý nghĩa chính là y giống như một thợ may, trên áo chỗ nào bị thủng thì để y vá thêm vào, nếu chẳng may lỗ thủng quá lớn không may được, y cũng có khả năng trong thời gian nhanh nhất làm ra một bộ quần áo mới vừa với cơ thể. Từ khi y được Lưu Lăng tiến cử vào trong triều đình, đầu tiên là ở trong Quân Cơ Xứ giúp mấy vị Quân Cơ đại thần xử lý chút chuyện nhỏ, cũng coi như nửa đồ đệ của đám người Lư Sâm. Sau đó đi Tây Hạ cầu viện, sau khi trở về lại đến địa phương cứu nạn thiên tai, sau đó lại thống lĩnh một đội quân bình định phản tặc, sau khi phản loạn kết thúc lại thay chức Quận thủ coi giữ địa phương, có thể nói là giỏi toàn diện.
Nhưng mọi người đều biết, một khi Chu Diên Công giải quyết tốt nhiệm vụ ở Khánh Châu, thật sự tiến vào Quân Cơ Xứ đó chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền rồi. Tuy Chu Diên Công trước đây đã ở trong phòng Quân Cơ, nhưng y dù sao cũng chỉ là kẻ áo vải, bình thường phần lớn là giúp đỡ đám người Lư Sâm ghi chép, hoặc là nghĩ ra kế gì đó. Lần này lại vào phòng Quân Cơ, đây chính là danh xứng với thực trở thành nhân vật trọng yếu trong triều đình Đại Hán.
Khi Lưu Lăng từ hoàng cung về đến nhà của mình cũng đã là buổi tối, bận rộn cả một ngày còn mệt hơn đi đánh trận ba ngày. Nếu với tính cách của Lưu Lăng, hắn thà dẫn theo một đội quân luyện tập bên ngoài doanh binh chứ không chịu xử lý những chuyện vụn vặt trong triều đình. Cho nên hắn mới có thể phục sát đất với nhị ca của mình, không nói cái khác, chỉ mỗi lần nhìn thấy hàng trăm tấu chương đó cũng có thể khiến cho người ta phiền chết rồi, nhưng không chỉ đơn giản là xem hết chỗ tấu chương đó, trong tấu chương còn có nhưng thông tin quan trọng, từ trong đó phỏng đoán được suy nghĩ thật sự của các đại nhân, sau đó xử lý chính đáng nhất, chỉ chuyện này cũng đủ khiến người ta bạc trắng cả đầu.
Lưu Lăng thích ở nơi thôn quê chứ không thích ở trong kinh thành, nếu có thể hắn cũng hi vọng có thể thay cho Chu Diên Công. Đỡ lấy cái chức khâm sai phải đi chạy khắp nơi, ngắm phong cảnh tình người, cảm nhận cuộc sống bách tính. Tốt nhất là tìm một nơi dẫn theo năm ba ngàn quân luyện binh, lúc nhàn rỗi cùng đám vũ phu uống rượu mua quyền so với đấu trí cùng bọn văn thần thoải mái hơn nhiều. Hắn thậm chí ngưỡng mộ Tôn Thúc Bảo người được Hiếu Đế phong làm Quận thủ Hòe Châu. Tuy Hòe Châu không lớn và tình cảnh loạn lạc ở đây quyền lợi của Quận thủ thực sự có hạn, nhưng tốt xấu gì cũng không bị lôi kéo vào những phiền não của đám văn nhân.
May mắn Hiếu Đế cho hắn mười ngày nghỉ phép, cuối cùng có thể thoải mái ngủ một giấc.
Khi đến cửa nhà, quản gia lão Ngô dẫn theo thuộc hạ trong vương phủ ở ngoài cửa đợi hắn. Liễu Mi Nhi và tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ kéo tay nhau không ngừng nhìn xung quanh đường, khi nhìn thấy Vương gia cưỡi Hồng Sư Tử cao lớn xuất hiện, hai tiểu nha đầu vui mừng không kìm nổi lòng cười đến chảy nước mắt. Vì Hoa Tam Lang bị Đỗ Nghĩa mượn đi huấn luyện tân binh, Triệu Nhị cũng đến Ứng Châu Phủ giúp Lưu Mậu, Lưu Lăng lần này trở về chỉ dẫn theo mấy chục tên thân binh. Còn về Phan Kim Liên mấy lần xuất chinh đều theo quân chinh chiến, tức thì được Phùng Phục Ba coi là người tài, ở lại trong Phủ Viễn quân giúp đỡ y tiêu diệt phỉ.
Đáng nhắc tới chính là, Phan Kim Liên gia nhập trọng giáp bộ binh số lượng không nhiều của Đại Hán hiện nay, còn là nữ Đô úy đầu tiên từ trước tới nay. Dưới tay chưởng quản có hơn một trăm trọng giáp bộ binh, hơn nữa những trọng giáp Mạch đao thủ cơ thể cường tráng đó hiển nhiên không có ai không phục. Ngày đó khi ở huyện Trúc Mã, dẫn theo trọng giáp bộ binh cánh trái đánh tan kỵ binh của Yến quân chính là Lữ suất Tư Đồ Chinh Trình. Còn trọng giáp bộ binh cánh phải sau khi Lữ suất chết trận, đảm đương trách nhiệm chính là nữ hiệp Phan Kim Liên.
Trận ở Huyện Trúc Mã, Phan Kim Liên giết hơn mười kẻ địch, sau khi Lữ suất Trọng giáp bộ binh Trịnh Huy chết trận nàng dứt khoát đứng trước đội quân, dùng sức mạnh dũng mãnh chứng minh một người con gái cũng có thể cầm đao đánh kẻ địch, hơn nữa cũng không kém nam nhân thô kệch.
Lão Ngô run rẩy đi tới giữ chặt dây cương của Hồng Sư Tử, lau nước mắt nói: - Vương gia, người trở về rồi.
Lưu Lăng cười nói:
- Ta về rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt lão Ngô đầy nếp nhăn, trong lòng Lưu Lăng cũng thấy thương xót. Cho dù đi xa thế nào, nhà mãi mãi là nơi ấm áp nhất.
- Không sao, ta không phải bình an trở về rồi sao, lão Ngô ông khóc gì chứ.
Lão Ngô lau nước mắt cười nói: - Người già rồi, gió thổi một chút thì cũng rơi nước mắt rồi. Mau vào phủ đi, lão đã sai người đun nước nóng rồi, Vương gia đi tắm một cái cho hết bụi bẩn trên người đi.
- Vương gia…
Liễu Mi Nhi gọi một tiếng, sống mũi cay cay nước mắt lại chảy ra. Những ngày tháng này nàng nghe nói phản tặc còn đông gấp mấy chục lần quan quân, hôm nay đánh được huyện Phượng Ninh ngày mai sẽ đánh tới huyện Trúc Mã, người nào cũng chạy như bay, giết người không chớp mắt. Nàng biết những thông tin đó đều không đáng tin, nhưng nàng cũng thấp thỏm không yên rất khó ngủ ngon. Có lúc nghe được tin Lưu Lăng binh bại chết trận, nàng tuy giả như không tin, nhưng trong lòng thì không thể nào bình tĩnh được.
Khó khăn lắm chịu được đến khi Bệ hạ hồi kinh tuyên bố tin thắng trận, nàng biết Vương gia không những bình yên vô sự còn lập công lao lớn, trong lòng mới hết lo lắng đồng thời hi vọng vương gia sớm ngày trở về. Nhưng đợi mãi, đến khi Bệ hạ hồi kinh mười ngày vẫn chưa nhận được tin Vương gia về kinh, nàng dường như ngồi trên chảo nóng đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, sáng sớm hôm nay vừa nghe tin Vương gia suất quân vào thành. Trong lòng Liễu Mi Nhi lập tức khoan khoái hẳn, nàng hận không thể có đôi cánh dài bay đến đường lớn nhìn thấy bộ dạnh anh hùng của Vương gia trở về. Nhưng trên đường lớn người tấp nập, nàng bị đám người đẩy đi, không nhìn được bóng Vương gia, sau đó nàng quả thực nhìn thấy bóng dáng Vương gia, nhưng Vương gia lại đi vào hoàng cung, sau khi về đến phủ Liễu Mi Nhi giống như mất hồn, đến bây giờ ngay cả miếng cơm cũng chưa được ăn.
- Ừ, ta về rồi.
- Nô tì... nô tì đi chuẩn bị đồ ăn cho Vương gia.
Liễu Mi Nhi mở miệng, sau cùng đỏ mặt, chạy như bay vào trong phòng. Mẫn Tuệ hành lễ với Lưu Lăng, sau đó mở miệng muốn nói điều gì, nhưng mặt cũng đỏ nói nô tì đi giúp Mi Nhi tỷ tỷ, rồi cũng chạy mất vào trong viện.
Lưu Lăng cười hiểu ý, ra ngoài có người nhớ mong, về nhà lại có nước nóng cơm nóng, còn điều gì hạnh phúc hơn?
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch