Hổ tướng
Âu Dương Tử Hằng xông lên phía trước, vừa chạy vừa quay đầu hướng về Âu Dương Chuyên gọi lớn: - Phụ hoàng! Quả nhiên vẫn còn, vậy là chúng ta được cứu rồi!
Bởi vì quá kích động, y mặc kệ thân binh bảo vệ, tăng tốc chạy theo hướng cầu nổi, cách cầu nổi còn mười mấy bước, không biết tại sao y bỗng nhiên kéo chiến mã lại, cơ thể ngồi cứng ngắc trên lưng ngựa không có cử động. Nhìn thấy tình hình của nhi tử có khác thường, Âu Dương Chuyên gọi lớn khiến y quay lại. Âu Dương Tử Hằng ngồi trên lưng ngựa từ từ xoay người, Âu Dương Chuyên nhìn rõ trên ngực của nhi tử ghim một mũi tên lông vũ.
- Tử Hằng!
Âu Dương Chuyên hét lớn một tiếng, suýt nữa ngã từ lưng ngựa xuống. Bọn thân binh kéo chiến mã xông qua, chỉ có Âu Dương Chuyên là không. Âu Dương Tử Hằng quay đầu nhìn cha mình cười như được giải thoát, y há miệng, máu từ trong miệng không ngừng trào ra ngoài. Sắc mặt của y trắng như giấy, một chút màu máu cũng không có, vết máu trên khóe miệng đã hình thành sự đối sánh rõ nét, cả người nhìn giống như người đã chết.
- Phụ hoàng... Nhi thần bất hiếu... Đi trước một bước rồi. Các đệ... Các đệ ở dưới chờ ta.
Nói xong, Âu Dương Tử Hằng nghiêng thân mình một cái, từ trên lưng ngựa rớt xuống. Con ngựa đó húy lên một tiếng đau thương, dùng đầu đi ủi chủ nhân của mình.
- Tử Hằng!
Âu Dương Chuyên điên cuồng hét lớn , ánh mắt của hắn trong nháy mắt liền trở nên đỏ thẫm, giống như dã thú.
- Là ai! Đi ra! Là ai giết con ta! Là ai!
Âu Dương Chuyên rút ra đao thép từ thắt lưng, điên cuồng vung vẩy.
Từ trong rừng cây cách cầu nổi không xa, một người mặc áo giáp đen đang cưỡi một con chiến mã màu đen to lớn chầm chậm đi tới. Trong tay y còn cầm cây cung đã bắn chết Âu Dương Tử Hằng, thân hình cường tráng ngồi trên chiến mã uy vũ nhìn qua có một loại khí thế hài hòa đến mức khiến lòng người kinh sợ. Người này mặc dù ngồi trên lưng ngựa, nhưng nhìn cũng có thể thấy chiều cao của y ít nhất cũng chín thước. Bả vai cực lớn, lưng hổ eo sói. (ghi chú 1)
Trên người giáp đen, mặt giáp miêu tả hình ác quỷ răng nanh địa ngục. Hình dạng đó, Âu Dương Chuyên vừa nhìn liền nhận ra kỵ sĩ đó là người thế nào. Ngoài Hắc Kỳ Lân quân thân quân của Hoàng đế Đại Hán, trong cảnh nội Đại Hán cũng không có bất kỳ đội quân nào có trang bị chói mắt như vậy.
- Hắc Kỳ Lân quân!
Âu Dương Chuyên cắn răng nói.
Tên kỵ sĩ giáp đen kia từ từ thu hồi cung tên treo một bên trên yên ngựa, đẩy giáp mặt lên. Tên này tuổi trên dưới ba mươi, tướng mạo uy nghiêm, lông mày lưỡi mác, mắt sáng, mang một khí thế bất nộ tự uy.
- Thắng Đồ Dã Hồ đợi ngươi ở đây đã lâu, Âu Dương Chuyên, ngươi đến muộn rồi.
Âu Dương Chuyên từng nghe nói danh Thắng Đồ Dã Hồ nhưng vẫn chưa từng gặp y, bất luận như thế nào cũng không nghĩ đến lần đầu tiên hai bên gặp mặt lại là lúc đối phương bắn chết ái tử của mình. Trưởng tử Âu Dương Tử Hằng là đứa con ôn hòa cẩn thận mà hắn yêu thương nhất, khi mới tạo phản thành công, hắn lập tức phong làm Thái tử. Dự định, bản thân thay ái tử sau khi đánh chiếm một vùng giang sơn rộng lớn thành công rồi thì lui về, ai ngờ tới ba đứa con trai đều trước sau chết trước mặt mình. Tạo phản giành chính quyền, ba đứa con của mình, đứa thứ ba Âu Dương Tử Ngôn chết trong tay Lưu Mậu, trưởng tử Âu Dương Tử Hằng bị Thắng Đồ Dã Hồ từ nơi không xa bắn chết, đứa thứ hai Âu Dương Tử Loan hiện ở trong thành Khánh Châu không biết bây giờ ra sao, nghĩ đến cũng là lành ít dữ nhiều.
Trong nháy mắt Âu Dương Chuyên như đã già nua thêm hai mươi tuổi, nản lòng thối chí.
- Đã lâu nghe uy danh tướng quân Thắng Đồ, lão phu cuối cùng chết trong tay ngươi cũng không oan uổng.
Âu Dương Chuyên thở dài một tiếng rồi nói: - Hắc Kỳ Lân quân được xưng bách chiến bách thắng, tướng quân Thắng Đồ đã hiện thân, chắc hẳn kỵ binh dưới trướng tướng quân ở trong khu rừng kia. Đã đến rồi hà tất còn trốn tránh, ta mặc dù tinh thần sa sút, nhưng vẫn còn có một đao chiến, đến đây đi, để kỵ binh dưới trướng ngươi lên hết cùng ta tử chiến!
Thắng Đồ Dã Hồ lạnh lùng nói: - Không cần.
Âu Dương Chuyên trong lòng run lên, giận dữ hét: - Ngươi là muốn lão phu đầu hàng! Ngươi cứ yên tâm, lão phu mặc dù đã thua nhưng cũng sẽ không khoanh tay chịu trói! Lên đi, gọi quân của ngươi cùng thân binh dưới trướng của ta chiến.
Thắng Đồ Dã Hồ giọng nói lãnh đạm như băng, vẻ mặt bình thản: - Cái ngươi phạm phải là tội chết, không có chuyện đầu hàng.
Âu Dương Chuyên sững sờ với lời nói của y, lập tức thoải mái nói: - Ngươi muốn khiến lão phu tự mình kết liễu? Cũng được! Chỉ cần ngươi đồng ý tha cho những người dưới trướng của lão phu, ta sẽ tự mình kết liễu cũng có sợ gì? Những binh lính này là do một tay lão phu huấn luyện từ lâu đã ra chiến trận, chưa chắc không thể bằng với Hắc Kỳ Lân quân của ngươi, như vậy cũng tốt, đỡ phải tạo sát nghiệp thêm nữa.
Thắng Đồ Dã Hồ lại lắc đầu nói: - Ngươi không có quyền tự sát.
Âu Dương Chuyên bị ép, vội lấy đao chỉ về Thắng Đồ Dã Hồ quát: - Ngươi rốt cuộc dự định thế nào?
Thắng Đồ Dã Hồ lạnh lùng nói: - Để ta tóm ngươi được rồi.
Vừa nói xong, Thắng Đồ Dã Hồ kéo giáp mặt xuống, giơ tay rút ra một thanh giáo rất dài, lấy thanh giáo chỉ về Âu Dương Chuyên, thúc mạnh chiến mã! Người và ngựa đứng lên, một tiếng ngựa hý đạp khói bụi nhanh chóng hướng về Âu Dương Chuyên giết. Nhìn bộ dạng của y rõ ràng là muốn bắt sống Âu Dương Chuyên giữa mấy trăm người.
- Thắng Đồ Dã Hồ! Ngươi quá ngông cuồng rồi! Giết hắn cho ta.
Âu Dương Chuyên hô lớn.
Dưới trướng hắn còn hơn ba trăm thân binh, những người này đều là những lão binh vẫn luôn theo bên cạnh hắn. Rất nhiều người đều đã trải qua bao nhiêu lần đại chiến, là những lão binh trăm trận chân chính. Trong thành Khánh Châu bị quân phiến loạn và quân Hán vây bắt vẫn có thể giết thành một con đường máu, do đó có thể thấy mỗi tên thân binh này đều có thực lực cực kỳ dũng mãnh. Nghe được Âu Dương Chuyên hạ lệnh, ba tên phi ngựa lên trước, vung hoành đao tiếp Thắng Đồ Dã Hồ đến để giết.
Hai bên càng ngày càng gần, mắt thấy đã sắp đụng vào nhau, Thắng Đồ Dã Hồ giơ tay duỗi giáo, đâm xuyên qua tim một tên quân Yến. Một bên cánh tay dùng lực, không ngờ chỉ cần một tay đã đâm xuyên tên sĩ binh quân Yến. Quay vòng giáo dài, thi thể treo trên đầu giáo hung hăng nện trên người một tên quân Yến. Đầu lâu của thi thể và tên quân Yến kia đập mạnh vào nhau, giống như hai quả dưa hấu va đập vào nhau rồi vỡ tung tóe. Hai xác chết ôm nhau rơi xuống, lực rất lớn khiến chiến mã lay động một trận.
Một giáo giết hai người, cuối cùng quân Yến đã xông đến trước mắt. Giáo lớn của Thắng Đồ Dã Hồ quá dài nên khó mà hồi chuyển, kỵ binh quân Yến nhìn thấy cơ hội, một đao hướng về ngực của Thắng Đồ Dã Hồ đâm qua. Chỉ thấy Thắng Đồ Dã Hồ đơn thủ cầm giáo cũng không né tránh, đợi đao đó sắp đến trước mặt mới giơ một tay bắt lấy tay cầm đao của kỵ binh quân Yến. Như kìm sắt nắm lấy cổ tay của tên quân Yến đó, dùng lực nắm chặt, một tiếng răng rắc vang lên, thanh đao đó đã rớt xuống.
Ngựa của Thắng Đồ Dã Hồ và tên quân Yến đang giao chiến lồng vào nhau, y mạnh tay kéo tên quân Yến kia khỏi lưng ngựa, cổ tay giật một cái tên sĩ binh quân Yến liền rơi vào trong ngực y, cánh tay kẹp lấy cổ của sĩ binh quân Yến, răng rắc một tiếng, cổ của gã bị vặn gãy một cách gọn gàng dứt khoát. Thắng Đồ Dã Hồ thả lỏng cánh tay, thi thể của sĩ binh quân Yến đó từ từ rớt xuống dưới.
Giết ba người, khoảng cách của hai bên chỉ không đến năm mười bước. Âu Dương Chuyên khiếp sợ phải lùi về sau mấy bước, giơ tay chỉ Thắng Đồ Dã Hồ hét lớn: - Giết hắn! Các ngươi giết hắn cho ta!.
Mười mấy kỵ binh quân Yến thúc ngựa nghênh chiến, hoành đao trong tay dưới ánh mặt trời mới lên phát sáng lóe. Thắng Đồ Dã Hồ thúc ngựa tiến lên, một giáo quét ngang, giáo lớn nặng trĩu đánh bay ba tên kỵ binh quân Yến, tên trên cùng bị đánh trực tiếp giống như con tôm bị chặt đôi, còn chưa rơi xuống đất đã chết. Ngay sau đó, Thắng Đồ Dã Hồ vung mũi giáo, chém rách giáp ngực của một kỵ binh quân Yến, máu tuôn ra như thác, ngọn giáo chém rách giáp ngực rồi cũng chém rách luôn bụng của tên kỵ binh.
Giương giáo, đâm thẳng, xuyên thủng cổ họng một tên quân Yến, ngọn giáo quét một cái, một cái đầu lâu lớn bay lên. Tên kỵ binh không còn đầu theo quán tính vẫn xông lên phía trước, máu từ trong cổ phun ra như suối. Vung giáo, sau khi gọt nửa bên cái đầu lâu của tên kỵ binh quân Yến đối diện cuối cùng, ngoài ba bốn tên quân Yến chưa có xông lên giao thủ, những tên lão binh kinh nghiệm chinh chiến sa trường này ngay cả khả năng trả đòn đều không có!
Bị khí thế của Thắng Đồ Dã Hồ làm cho chấn động, sĩ binh quân Yến chịu không nổi nên khống chế chiến mã lùi về sau. Âu Dương Chuyên hô lớn mấy tiếng thúc giục thân binh qua ngăn cản, vài tên lính Yến kiên trì xông lên, kết quả bị Thắng Đồ Dã Hồ vung giáo quét ngang toàn bộ đánh bay ra ngoài, không còn ai dám tiến lên ngăn chặn.
Âu Dương Chuyên thúc ngựa bỏ chạy, Thắng Đồ Dã Hồ truy đuổi từ phía sau, những tên kỵ binh quân Yến vẫn không dám chặn lại, lần lượt tránh ra một đường. Trên ngựa Âu Dương Chuyên cũng có cung tiễn, nhìn kỵ binh thủ hạ không dám cản Thắng Đồ Dã Hồ, trong lúc hoảng loạn Âu Dương Chuyên nhìn thấy yên ngựa có móc một cung tên, tiện tay nắm lấy, đặt mũi tên hướng về Thắng Đồ Dã Hồ bắn qua. Chỉ là bình thường hắn xa hoa sung sướng đã quen, mũi tên này ngay cả kéo cũng không có kéo căng.
Nhìn rõ mũi tên của Âu Dương Chuyên mềm nhũn, Thắng Đồ Dã Hồ cư nhiên không tránh không né mặc cho mũi tên kia bắn trên giáp ngực của mình, ma sát phát ra một dãy tia lửa. Âu Dương Chuyên nhìn mũi tên vẫn không thể khiến y bị thương, trong lòng càng hỗn loạn, hai mũi tên tiếp theo cũng đã rơi xuống đất, thật không dễ để kéo mũi tên thứ tư, vẫn không có nhắm chuẩn, ngựa của Thắng Đồ Dã Hồ rất nhanh đã đến cách sau hắn không còn xa!
- Còn không chịu trói!
Thắng Đồ Dã Hồ hét lớn một tiếng, trong lòng Âu Dương Chuyên lo sợ vẫn không nắm vững cung tên, tay nắm cung tên run lên đã để rơi xuống dưới ngựa. Hắn muốn thúc ngựa chạy trối chết, lại bị Thắng Đồ Dã Hồ từ phía sau đuổi kịp, một tay từ phía sau nắm lấy áo từ lưng ngựa nhấc lên, rồi kẹp dưới nách, Thắng Đồ Dã Hồ điều khiển ngựa quay ngược lại.
Toàn bộ kỵ binh quân Yến đều bị dọa đến vỡ mật, lần lượt xuống ngựa quỳ gối trên đất.
Lúc này từ trong rừng đi ra một đoàn lớn kỵ binh áo đen giáp đen, vây quanh một kỵ sĩ cưỡi bạch mã mặc kim giáp mà ra, kỵ sĩ bạch mã đó sắc mặt trang nghiêm tuấn lãng, không phải Hiếu Đế còn có thể là ai?
Ban đầu Hiếu Đế dự định trở lại Thái Nguyên Phủ, Lưu Lăng lại cười nói chính hắn sẽ đuổi Âu Dương Chuyên chạy đến trước mặt Hiếu Đế chịu chết. Nếu Lưu Lăng có tâm ý này, dâng công lao bắt thủ phạm phản tặc cho mình, Hiếu Đế chỉ đành cười nhận lấy. Y mang ba nghìn Hắc Kỳ Lân quân ở trong rừng cách chỗ cầu nổi không xa đợi, quả nhiên thấy Âu Dương Chuyên mang mấy trăm tàn binh chạy về hướng này.
Thắng Đồ Dã Hồ đã đến trước ngựa Hiếu Đế không xa ném Âu Dương Chuyên trên mặt đất, khi nhìn lại mới phát hiện tên Âu Dương Chuyên kia đã hôn mê. Vốn là lực cánh tay quá lớn, kẹp Âu Dương Chuyên dưới nách, Âu Dương Chuyên khó mà hô hấp nổi. Dưới cái ném đó, cổ họng Âu Dương Chuyên ọc ọc mấy tiếng rồi khôi phục trở lại. Hắn ngọ nguậy còn muốn đứng lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hiếu Đế. Trong lòng Âu Dương Chuyên run bần bật rồi sợ hãi đến mức như sông biển đảo lộn, còn không thể khống chế nổi mình, đầu gồi mềm nhũn, hắn yếu ớt quỳ xuống.
- Bệ… Bệ hạ!
Chú thích 1: “thước” được dùng ở đây là đơn vị thước của người Hán, chín thước khoảng bằng hai mét.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch