Đêm đó quân Hán ăn cơm sớm chuẩn bị nghỉ ngơi trong lều trại, mọi người được thông báo chút nữa sẽ có người trong Khánh Châu Phủ tiếp ứng, sau khi vào thành cần phải duy trì kỉ luật không giết người vô tội, binh lính các doanh đều có nhiệm vụ của mình, duy trì trị an, bắt giữ thủ lĩnh phản loạn, trấn an bách tính, chiến tranh kéo dài suốt hai tháng cuối cùng sắp kết thúc, trong lòng mỗi người đều bắt đầu xúc động. Không ai muốn cả ngày đánh đánh giết giết, lính cũng là người, ai cũng đều muốn có cuộc sống yên ổn. Đi lính giống như thường dân bách tính chỉ mong sao một đời không đánh một trượng, đất nước giàu có yên ổn.
Sinh ra nếu có thể được yên ổn khỏe mạnh, ai lại muốn cuộc sống lưu lạc?
Lúc trời chưa tới canh hai, trong thành Khánh Châu bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, tiếng kêu giết liên tiếp vang lên, ánh lửa ngút trời.
Lưu Lăng hạ lệnh đại quân trước tiên xuất phát thẳng đến cổng Bắc Khánh Châu, tới trước cổng thành phát hiện cổng thành quả nhiên mở rộng, tướng quân Hoa Linh mang theo thân binh và hàng trăm Yến quân khăn đỏ trùm đầu đang chiến đấu kịch liệt cùng hơn một ngàn quân phiến loạn, Lưu Lăng mang theo Thần Chiến doanh xông vào cổng thành, chỉ một tướng quân xung kích đánh tan tác quân phiến loạn.
Hoa Tam Lang mang trên người mấy vết thương nhẹ máu chảy không ít, Lưu Lăng thúc ngựa qua nói:
- Tam Lang vất vả rồi, mau xuống ngựa trị thương, chuyện bên trong thành giao cho bọn họ làm được rồi.
Hoa Tam Lang ôm quyền nói: - Mạt tướng may mà không hổ thẹn, Vương gia yên tâm, vết thương trên người mạt tướng đều rất nhẹ không bị thương đến gân cốt, không có gì đáng ngại. Hiện ở trong thành cực kì loạn, vẫn là để cho mạt tướng dẫn đường thì hơn.
Lưu Lăng dặn dò thân binh băng bó miệng vết thương cho Hoa Tam Lang, sau đó hỏi: - Không phải ước định ở canh ba sao? Xảy ra nhiễu loạn gì à?
Hoa Tam Lang sợ tay chân thân binh quá chậm, tự mình xé một khối vải trắng băng bó lại rồi nói:
- Ban đầu mạt tướng cùng với Tống Quải quyết định tiến hành vào đúng canh ba, mạt tướng sẽ dẫn người mở cổng thành, còn hắn thì đưa toàn bộ binh lính đi bắt Âu Dương Chuyên. Chỉ có điều không biết như thế nào lại để lộ ra tin tức, mạt tướng cùng với Tống Quải còn chưa kịp tổ chức binh mã, Âu Dương Chuyên đã phái phản tướng Tào Đạm mang lính đến bắt Tống Quải. Tống Quải dẫn người vội vã chống cự, mạt tướng thì dẫn theo một bộ phận quân lính khẩn trương đến mở cổng thành.
Y chỉ vào bên trong thành và nói: - Quân phiến loạn các lộ trong thành nghe thấy tiếng kêu giết cho rằng người của chúng ta giết tiến vào rồi, sau đó thấy người của Tào Đạm và Tống Quải giao chiến. Hai bọn họ vừa mới bắt đầu giao chiến thì các tướng lĩnh có quan hệ tốt với hai người họ dồn dập mang quân đến giúp, kết quả chưa đầy nửa canh giờ, toàn bộ trong thành Khánh Châu đã đánh loạn thành một bầy rồi. Vừa rồi mạt tướng nghe thân binh của Tống Quải đến báo tin nói Tào Đạm đã giết chết Tống Quải, mà phản tướng Sở Sinh có giao hảo với Tống Quải điểm binh mã bản bộ lại truy giết Tào Đạm, Âu Dương Chuyên cho rằng người dưới tạo phản, lại mang Ngự lâm quân của hắn cùng binh lính của Sở Sinh chiến với nhau.
Lưu Lăng cười nói: - Bọn chúng trong lòng đã sợ hãi, thần kinh của mỗi người đều căng cứng như dây đàn, cho dù là một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ dẫn đến biến đổi lớn. Âu Dương Chuyên không hiểu dẫn binh như thế nào, càng không hiểu làm Hoàng đế ra sao, người bên dưới không phản bội hắn mới là lạ.
Hoa Tam Lang nói: - Chính là như vậy, Sở Sinh biết đã dẫn đến sự hiểu lầm của Âu Dương Chuyên, hắn sợ Âu Dương Chuyên đem mình giết không minh bạch như Mục Đồ và Tống Quải, vì vậy đã liên lạc với các tướng lĩnh khác tạo phản. Lúc này kết hợp với không ít tướng lĩnh đang giao chiến với binh sĩ của Âu Dương Chuyên, xem ra hình như người của Sở Sinh đã chiếm thế thượng phong.
Lưu Lăng nói:
- Tống Quải đã chết rồi, vậy quân dưới trướng của hắn đâu?
Hoa Tam Lang nói: - Đại bộ phận đều chạy tan tác rồi, chỉ có mấy trăm thân binh của Tống Quải cho rằng Chủ soái bị giết không còn đường để đi, đã được mạt tướng thu phục mang theo bên mình đúng lúc thu giữ cổng thành. Vừa rồi cũng không biết là binh lính của Âu Dương Chuyên hay Sở Sinh, ngoại trừ người của Tống Quải khăn đỏ trùm đầu, quân phiến loạn các lộ khác đều làm rối loạn, căn bản không phân biệt nỗi lính của ai lại với ai.
Vương Bán Cân nhíu mày nói: - Giặc chính là giặc, vĩnh viễn cũng không thành được đại sự!
Lưu Lăng nói:
- Dựa theo sự sắp xếp từ trước, mời Hổ Đình Hầu mang binh tận lực chiêu hàng loạn quân, người đầu hàng chuyện cũ sẽ bỏ qua, người ngoan cố chống lại giết không tha!
Lưu Mậu ôm quyền đáp một tiếng, mang theo binh mã Ứng Châu dẫn đầu vào thành. Quân phiến loạn trong thành sau khi nhìn thấy đại quân Hán xông vào trong thành đều hỗn loạn chạy trối chết, binh khí quân nhu rơi đầy đất. Có người hướng chỗ tối trốn, giống như đà điểu bị kinh hãi dúi đầu vào trong cát, chỉ chú ý đầu mà không để ý mông. Sau khi Lưu Mậu vào thành phân thành mười đội binh mã, dọn sạch sẽ từng con đường một, phàm là người đầu hàng đều để cho chúng bỏ binh khí rồi tự mình đến thao trường tập hợp, phàm là người ngoan cố chống đối tuyệt đối không lưu tình, chém một đao mất đầu là được.
Đợi binh mã của Lưu Mậu sau khi đã vào thành, quân Ứng Châu nhanh chóng công chiếm cửa Đông. Sau khi mở ra cửa lớn, nhân mã Phủ Viễn quân của Đỗ Nghĩa chen chúc ập vào. Theo sự bố trí từ trước, binh mã quân Phủ Viễn chỉ phụ trách tấn công các nha môn và phủ đệ của các đại thần tướng lĩnh quân phiến loạn, sau đó trấn an bách tính. Hai vạn binh mã lần lượt vào thành, quân phiến loạn bị dồn chỉ có thể rút lui về phía sau. Hướng cửa Tây bị binh mã của Chu Diên Công và Phùng Phục Ba chặn giữ, quân phiến loạn không dám chạy. Mà cổng Nam còn lại thì là nơi những thân tín của Âu Dương Chuyên nắm giữ, quân phiến loạn nháo nhác càng chạy về cửa Nam, Âu Dương Chuyên càng cho rằng chúng muốn giết mình, chống cự càng thêm quyết liệt.
Quân Hán từ phía sau xông về trước, Yến quân tan tác, hướng mà bại binh xung kích bị quân Hán xua đuổi về cửa Nam. Vây ba còn sót một, quân phiến loạn biết chỉ có một con đường sống đã điên cuồng chạy về cổng Nam, ai cản đường bọn chúng, bọn chúng sẽ giết kẻ đó, chẳng quản chuyện trấn thủ cửa Nam có phải là thân binh của Âu Dương Chuyên hay không.
Vì bảo vệ mạng sống, Ngự Lâm quân dưới trướng Âu Dương Chuyên gom góp lại được hơn bốn nghìn kỵ binh xông lên giết, đưa quân phiến loạn chen chúc đến chắn ở bên ngoài. Phía sau bại binh có quân Hán đang truy đuổi, không dám liều mạng với quân Hán được trang bị tinh nhuệ, chúng chỉ có thể liều mạng với Ngự Lâm quân của Âu Dương Chuyên. Hai bên bắt đầu chém giết ngay trên các con đường lớn, quân kỵ binh mất khả năng cơ động cũng dần không còn ưu thế. Vốn không được huấn luyện chính quy, kỵ binh không thể chạy được, người ở trên cao lại trở thành bia ngắm. Binh khí hỗn loạn cứ đâm vào trên lưng ngựa, kỵ binh của Ngự Lâm quân như rơi vào trong vô số lốc xoáy khó mà kiềm chế.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch