Đế Trụ

Chương 214:

Chương Trước Chương Tiếp

Trà trộn

- Bệ hạ, hiện giờ quân trong thành Khánh Châu không quá hai vạn năm sáu quân, tướng không quá sáu bảy người, lương thảo cũng đã gần hết, lòng người bàng hoàng, sĩ tốt không thể dốc sức, dân chúng không thể phụ tá, tên phản bội Âu Dương Chuyên đã cùng đường bí lối, Bệ hạ chỉ cần chỉ huy đại quân đánh thành, dùng không đến ba, năm ngày tất phá được thành!

Tôn Thúc Bảo dập đầu hiến kế nói.

Hiện giờ tình hình trong thành Khánh Châu hắn biết hết sức tỉ mỉ, có hắn đầu hàng, một là đối với sĩ khí binh lực của thủ hạ Âu Dương Chuyên đả kích cực lớn, hai là quân Hán có thể căn cứ thực hư của quân phiến loạn đưa ra quyết định chính xác, tiêu diệt quân phiến loạn coi như làm ít công to.

Hiếu Đế cúi người hỏi: - Nhà kho Khánh Châu còn bao nhiêu lương thảo có thể sử dụng?

Tôn Thúc Bảo nói: - Bách tính đã cạn lương thực, binh lính mỗi ngày chỉ có hai bát cháo loãng, qua ba hai ngày nữa ắt sẽ cạn lương thực.

Hiếu Đế sắc mặt thay đổi một chút, liền thở dài.

Tôn Thúc Bảo cho rằng Hiếu Đế không tin hắn, dập đầu nói: - Tội nhân không dám lừa gạt Bệ hạ, nhà kho Khánh Châu quả thật đã trống không. Lúc này bên trong thành quân phiến loạn tâm bất định, chỉ cần bao vây thành thêm ba ngày, quân phiến loạn tất nhiên không còn sức chống cự.

Hiếu Đế cười khổ nói: - Trẫm không phải không tin ngươi, Trẫm là cảm thấy thương tiếc. Trong kho Khánh Châu có tồn hơn mười vạn thạch lương thực, nếu là Âu Dương Chuyên không mưu phản, dựa vào số hơn mười vạn thạch lương thực này có thể cứu sống bao nhiêu dân chúng? Mười mấy huyện đều bị quân phiến loạn thiêu giết thành đất hoang, bách tính mười ra đi sáu bảy, vùng đất Khánh Châu trong ba năm năm khó khôi phục lại nguyên khí. Bách tính của Trẫm chịu khổ, Trẫm trong lòng khó chịu.

Tôn Thúc Bảo trong lòng chấn động, Hiếu Đế nhân hậu yêu dân như thế, việc mình tạo phản là cái gì? Rõ ràng là đang tạo nghiệp chướng!

- Bệ hạ, hiện giờ ở các huyện khác thuộc Khánh Châu Phủ triều đình mở lương nuôi dân, bách tính gieo xuống hoa màu đã nảy mầm, trong hai tháng nay chỉ cần có một trận mưa to, lương thực vụ chiêm bội thu là điều chắc chắn. Triều đình yêu thương bách tính, bách tính tự nhiên thuận theo, chỉ cần sau khi trải qua hai tháng này đợi lương thực vụ chiêm nhập kho, bách tính sẽ dư lương thực để sống qua ngày. Có lương thực, có hạt giống, lại có mùa màng tốt, đến thời điểm này sang năm sẽ khôi phục nguyên khí. Hiện giờ mười mấy huyện này bị hủy diệt hoàn toàn mà được trùng sinh, gọi là phá rồi xây, cuộc sống của bách tính không đến một năm sẽ như cỏ xanh sau cơn mưa, phơi phới bừng bừng sức sống.

Hiếu Đế cười cười nói: - Ngươi nói không sai, xem ra hoạt động của triều đình trong những ngày qua ngươi cực kỳ hiểu rõ. Lấy cách nhìn của ngươi, phải chăng còn có cái gì đó không đủ?

Tôn Thúc Bảo nói: - Tội nhân không dám chỉ trích, nhưng tội nhân dùng chút kiến thức vụng về thưa với Bệ hạ.

- Bệ hạ, hiện giờ Khánh Châu Phủ tuy rằng đã kiệt quệ, triều đình hành động là hợp lí, đám ngu dốt sắp bị trị tận gốc. Mười mấy huyện toả bừng sức sống giống như mạ trong đất, đã trở lại con đường phát triển. Chỉ là đất mười mấy huyện Khánh Châu Phủ đối với Đại Hán của Bệ hạ mà nói cũng không phải trọng điểm, mà là thời cơ.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: - Bệ hạ nếu lấy biện pháp thi hành tại Khánh Châu Phủ làm căn cứ, ở Đại Hán toàn bộ thi hành nền chính trị nhân từ, chỉ cần năm nay mưa thuận gió hoà, sang năm quốc lực Đại Hán chắc chắn tăng trưởng nhanh chóng. Chỉ cần ba năm, dài nhất năm năm, Đại Hán cũng không cần phụ thuộc rồi.

Hiếu Đế nhìn hắn nói tán thưởng: - Cách của ngươi rất tốt, hơn nữa suy nghĩ căn bản giống với kiến nghị trước đây của Trung Vương cho Trẫm. Chẳng qua Trẫm phái khâm sai đại nhân Chu Diên Công xuống dưới chấp hành nền chính trị nhân từ mới đến địa giới Khánh Châu Phủ thì Âu Dương Chuyên liền giơ cờ tạo phản. Bách tính không đợi chỗ tốt Trẫm ban cho họ, họ có hơi nóng lòng rồi.

Tôn Thúc Bảo sắc mặt đỏ lên, dập đầu tạ tội nói: - Xin Bệ hạ trị tội

Hiếu Đế khoát tay áo nói: - Ngươi có thể thấy rõ bộ mặt thật của Âu Dương Chuyên mà sang đây quy hàng, biết sai chịu sửa chính là có thiện tâm. Trẫm nói không truy cứu ngươi ắt sẽ không truy cứu ngươi, ngươi rất có suy nghĩ, Trẫm giữ lại ngươi, bóc lột ngươi, khiến ngươi dùng nửa đời còn lại vì nước tận tâm tận lực để chuộc tội. Giết ngươi, Trẫm thứ nhất không đổi lấy được một tiếng thơm, thứ nữa mất đi một người tài cán, việc mua bán thua lỗ như vậy, Trẫm không làm.

Tôn Thúc Bảo dập đầu nói: - Tạ ơn Bệ hạ!

Hiếu Đế cười nói: - Ngươi trước tiên đứng lên đi, chuyện ở Khánh Châu phỏng chừng không tới mấy ngày thì có thể thu quan. Trẫm tuy rằng không hiểu quân sự, nhưng cũng biết thế thắng đã định. Ngày mai Trẫm phải trở về Thái Nguyên Phủ, lúc đến Trẫm cũng đã nói, về chuyện quân sự có Trung Vương làm chủ, Trẫm không can thiệp. Nhưng chuyện dân chính Trẫm không thể không nắm bắt một chút, ngày mai hồi kinh ngươi đi cùng Trẫm, Trẫm còn có chuyện quan trọng giao cho ngươi làm.

Tôn Thúc Bảo nói: - Bệ hạ và Trung Vương, là tấm gương minh quân trung thần xưa nay chưa gặp. Trung Vương dụng binh như thần lại tuyệt không hai lòng, Bệ hạ lòng dạ rộng lớn như biển, tội nhân kính phục.

Hiếu Đế lườm hắn một cái nói: - Đừng vội vuốt mông ngựa, bên cạnh Trẫm không thiếu kẻ xua nịnh, hoạn quan trong hậu cung này nói dễ nghe hơn ngươi. Ngươi vẫn là nghĩ xem làm thế nào khiến dân chính địa phương trở nên tốt hơn, bằng không nếu chỉ biết nói những lời dễ nghe, Trẫm liền ban cho ngươi tâm nguyện này, để ngươi thiến mà vào cung.

Tôn Thúc Bảo bị hù run run một chút nói: - Tội nhân hiểu.

Hiếu Đế cười ha hả, rồi xoay người đi.

Trong đại trướng của Lưu Lăng, tướng lĩnh các lộ tề tụ về đây.

- Vương gia, nếu những lời Tôn Thúc Bảo nói là sự thật, vậy mạt tướng cho rằng thời gian chúng ta tổng tiến công đã tới rồi.

Thanh âm đại tướng Triệu Bá rất hào sảng.

Đại tướng Từ Thắng nói: - Không thể lỗ mãng, tuy rằng trong thành Khánh Châu thiếu lương thực, nhưng tường thành Khánh Châu cao lớn kiên cố. Kẻ giặc nếu ôm lòng ắt chết, ngay cả phá thành quân ta cũng tất thương vong nặng nề.

Triệu Bá quát: - Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?! Cũng không thể mãi như vậy được! Người trong thành Khánh Châu thiếu lương thực, chẳng lẽ lương thảo của chúng ta có thể duy trì lâu dài?

Từ Thắng nói: - Mặc dù đánh thành cũng phải bàn bạc kỹ hơn, không thể mù quáng giết. Theo mạt tướng thấy, hiện lòng quân phiến loạn ở trong thành đã rối loạn, tiến công không bằng phân hoá. Nếu phái vài người lẫn vào trong thành, xúi giục quân phiến loạn ngừng chống cự. Hứa sẽ cho nhiều ích lợi, khiến chúng mở cổng thành ra, Vương gia tái suất quân vào thành, đến lúc đó Âu Dương Chuyên còn có thể chạy thoát?

Triệu Bá nói: - Ngươi nói thì dễ, bốn cổng thành Khánh Châu đóng chặt, tường thành cao ngất, ngươi có thể tiến vào?

Vương Bán Cân trừng mắt nhìn bọn họ nói: - Tranh cãi cái gì mà tranh cãi, giống cái kiểu gì vậy!

Hai người lúc này mới nhớ tới Vương gia đang ở bên cạnh, cùng nhau đỏ mặt cáo tội với Lưu Lăng. Lưu Lăng cười khoát tay nói: - Không sao, hai người các ngươi vì việc nước mà tranh cãi đây là chuyện tốt, ta sao phải tức giận? Triệu Bá ta hỏi ngươi, nếu là ta cho ngươi chỉ huy một doanh binh, ngươi có chắc chắn phá được thành?

Triệu Bá nghe Vương gia chuẩn bị giao cho mình một doanh một vạn binh lính, vui mừng tột đỉnh nói: - Mạt tướng tất nhiên sẽ không để Vương gia thất vọng, nội trong hai ngày nếu không thể công phá thành Khánh Châu, mạt tướng cam tâm xử theo quân pháp!

Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi đừng vội tỏ thái độ, lời của ta còn chưa nói hết.

Hắn ôn hòa nói: - Ta có thể cho ngươi tùy ý chọn một doanh, không kể là Thần Chiến doanh của Trung Nghĩa Hầu, hay là hai doanh Phủ Viễn quân dưới trướng tướng quân Đỗ Nghĩa, cho dù là lính Ứng Châu dưới trướng của Hổ Đình Hầu, chỉ cẩn ngươi chắc chắn phá vỡ thành Khánh Châu, ta đều giúp người có được.

Triệu Bá há miệng, chưa dám chọn.

Lưu Lăng nói tiếp:

- Ta cho ngươi cơ hội này, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.

Triệu Bá ôm quyền nói: - Vương gia nếu thật là giao nhiệm vụ công phá thành cho mạt tướng, đừng nói một điều kiện, mười, một trăm, một ngàn cái mạt tướng đều đồng ý!

Lưu Lăng vỗ tay nói: - Tốt, ta cũng không làm khó ngươi, cho ngươi Thần Chiến doanh được trang bị tốt nhất đi tấn công thành Khánh Châu, chỉ cần ngươi cam đoan lúc trở về Thần Chiến doanh còn bảy ngàn người, trận này sẽ giao cho ngươi đánh.

Triệu Bá nhất thời sững sờ lẩm bẩm nói: - Quân phiến loạn thủ thành còn có mấy vạn, tiêu hao ba nghìn người chưa chắc đánh xuống được tường thành. Mạt tướng này không dám đảm bảo, Vương gia... Ngài đã làm khó mạt tướng rồi.

Lưu Lăng cười lớn vươn người đứng dậy nói: - Triệu Bá à, ngươi muốn phá thành giết địch lại không nghĩ người của mình tiêu hao, lại dám bày tỏ nguyện vọng đánh thành như vậy, ta cũng không dám đem toàn bộ một doanh binh lính giao cho ngươi chỉ huy.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Từ Thắng, Từ Thắng mặt đỏ nói: - Cho dù đổi lại là mạt tướng, cũng không thể cam đoan thương vong ít hơn ba nghìn người. Đánh thành không giống dã chiến, nếu là dã chiến, mạt tướng có thể cam đoan đánh bại ba vạn quân phiến loạn, người của mình thương vong tuyệt đối sẽ không quá ngàn. Trong khi tường thành thành Khánh Châu bị quân phiến loạn dùng bao cát chia làm vô số đoạn, ngay cả đánh lên thành, thời gian đem mở bao cát sớm đã bị quân phiến loạn giương cung bắn chết rồi, phía cổng thành cũng bị bao cát từ bên trong lấp chết, ngay cả công thành chùy đến trước cổng thành cũng khó có thể phá thông cổng thành trong khoảng thời gian ngắn. Quân phiến loạn trên tường thành chỉ cần bắn tên xuống dưới, binh lính đang đẩy công thành chùy chỉ có thể bị bọn chúng cho thành tấm bia. Nếu nghĩ ở ngoài tường thành lót một con đường đăng cá lớn, binh lính tiêu hao càng nhiều, mất nhiều hơn được.

Lưu Lăng gật đầu nói: - Nếu theo đề nghị lúc trước của ngươi phái người trà trộn vào thành, ngươi có thể có cách?

Từ Thắng há miệng bất đắc dĩ nói: - Mạt tướng không có cách nào.

Lưu Lăng cười ha hả nói:

- Ngươi không có, ta có.

Hắn cười đi trở về, sau khi ngồi xuống nói: - Các ngươi không phải luôn luôn buồn bực chuyện ta phái Hoa Linh tướng quân đến nơi nào sao? Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, Hoa tướng quân đang ở trong thành Khánh Châu!

Mọi người kinh hãi, Từ Thắng kinh ngạc nói: - Từ sau trận chiến huyện Trúc Mã thì không thấy Hoa tướng quân, Vương gia chỉ nói cử hắn làm công việc khác, tiến vào Khánh Châu khi nào?

Lưu Lăng cười nói: - Chính là cái ngày đánh bại Âu Dương Chuyên ở huyện Trúc Mã, ta liền phái Hoa Linh trà trộn vào trong quân bại trận của Âu Dương Chuyên. Quân phiến loạn đều là bách tính Âu Dương Chuyên bắt đi, đến Ngũ trưởng được tuyển ra còn không nhận ra nổi năm binh lính thủ hạ của mình, Hoa Linh trà trộn vào dễ như trở bàn tay.

Triệu Bá vội vàng mà hỏi: - Nếu Vương gia sớm đã sắp xếp như vậy, vì sao còn phải đợi nhiều ngày như vậy? Có Hoa tướng quân ở trong thành làm nội ứng, phá thành Khánh Châu không phải chuyện dễ ư?

Lưu Lăng hỏi ngược lại: - Hoa Linh chỉ mang theo bên mình mười mấy thân binh, ngươi cảm thấy hắn có cách sau khi vào thành chuyển những bao cát đang lấp cổng thành, sau đó mang theo mười mấy người bảo vệ cửa thành, đợi đến khi đại quân đuổi tới sao?

Triệu Bá vốn muốn nói vậy tại sao không mang nhiều người hơn trà trộn vào bại quân? Chỉ có điều hắn còn chưa nói ra đã bị chính mình nuốt trở vào. Ngẫm nghĩ một chút hắn cũng hiểu được, đi theo Âu Dương Chuyên trốn về Khánh Châu Phủ phần lớn là lão binh của Khánh Châu, mặc dù có lính mới cũng không nhiều lắm. Nếu là Hoa Tam Lang mang theo mấy trăm người trà trộn vào thành Khánh Châu, không chừng cùng ngày sẽ bị bắt. Như vậy đoán ra, Hoa Tam Lang mang theo mười mấy thân binh đã là cực hạn, chỉ sợ là những người này, vẫn không thể tập hợp lại với nhau.

Lưu Lăng nhìn hắn ta hỏi: - Nghĩ rõ rồi chứ?

Triệu Bá gật gật đầu ngu ngơ nói: - Mạt tướng đã rõ, mạt tướng đần độn.

Lưu Lăng cười nói: - Không sao, ngươi chẳng qua là hơi nóng vội. Hai canh giờ trước Hoa Linh từ trong thành bắn thư ra, hắn đã chiêu hàng đại tướng quân phiến loạn Tống Quải, ước định với ta đêm nay vào khoảng canh ba hắn sẽ dẫn người mở cổng thành. Đến lúc đó Tống Quải sẽ suất lĩnh binh mã cốt lõi ở trong thành Khánh Châu dẫn đầu nổi lên tấn công hoàng cung của Âu Dương Chuyên, có hắn ta cử người phối hợp Hoa Linh, việc mở cổng thành dễ dàng hơn nhiều.

Hắn nhìn mọi người một cái rồi nói: - Trước canh hai tối nay các quân sĩ các doanh nhất định phải tập kết xong, sau khi vào thành nhìn thấy những tên lấy vải đỏ khăn trùm đầu chính là quân lính Tống Quải, không thể xung đột với nhau. Sau khi vào thành Thần Chiến doanh thẳng đến hoàng cung Âu Dương Chuyên, liên thủ với Tống Quải bắt Âu Dương Chuyên, tuyệt không được để hắn ta chạy thoát, sống phải thấy mặt chết phải thấy xác!

Vương Bán Cân ôm quyền nói: - Mạt tướng tuân mệnh!

Lưu Lăng tiếp tục nói: - Đỗ Nghĩa, sau khi ngươi dẫn theo quân vào thành ra lệnh cho binh lính cố gắng giết ít người, bất kể là ai, ở chỗ Âu Dương Chuyên có bao nhiêu quan lớn, chỉ cần đầu hàng thì không giết!

- Hổ Đình Hầu, sau khi phá thành mang quân của ngươi trấn an bách tính, tiêu diệt những tên giặc dám làm loạn. Sau khi chiếm được các nha môn tiếp tục duy trì trật tự trên đường!

- Mạt tướng tuân mệnh!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)