Đế Trụ

Chương 213:

Chương Trước Chương Tiếp

Thưởng phạt

Tin tức Hoàng đế Đại Hán đích thân đến tiền tuyến vừa truyền ra, không chỉ gây ra tiếng vang thật lớn trong tướng sĩ Hán quân, mà cả trong đại doanh Yến quân cũng chấn động không ngớt. Đại bộ phận dân chúng bẩm sinh đã mang tâm lý sợ hãi và kính phục đối với Hoàng đế, tuy rằng Âu Dương Chuyên cũng tự lập xưng Đế, nhưng trong cảm nhận của dân chúng cái vị Hán Đế mà mình đang mưu đồ lật đổ mới chính là Quân Vương danh xứng với thực. Cho nên khi tin tức Thiên tử Đại Hán ngự giá thân chinh truyền ra, binh lính trong đại doanh Yến quân càng thêm hoảng sợ, dường như không chống cự nổi nữa dù chỉ một ngày.

Âu Dương Chuyên vì ngăn chặn tình thế khủng hoảng, hạ lệnh bắt lấy vài tên quan quân cấp thấp có xu hướng phản bội xử tử ngay trước mặt chúng quân, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, lột da sống đám quan quân cấp thấp. Da người may lên trên trống trận, còn máu thịt và nội tạng thì đem cho hai con chó ngao Âu Dương Chuyên nuôi dưỡng.

Thủ đoạn khát máu như vậy quả thật đã chấn nhiếp được một nhóm người, nhưng càng nhiều người thấy rõ được bộ mặt thật của Âu Dương Chuyên. Bọn lính lén lút truyền miệng nhau rằng đi theo tên Hoàng đế như vậy sớm muộn gì cũng bị lột da cho chó ăn, còn không bằng trở về bên phía Hoàng đế Đại Hán sống ngày cày cấy. Càng so sánh, càng chứng tỏ Âu Dương Chuyên không bằng Hán Đế. Đã có tin tức truyền tới, người đầu hàng chẳng những không bị truy cứu tội, sau khi trở về quê nhà mỗi người còn được phân cho hơn mười mẫu đất, quân đội tạm thời thay mặt quan phủ phát cho hạt giống, xuân đến ấm áp tuyết tan, đất đai chịu cảnh hạn hán suốt hai năm trở nên sáng sủa bừng bừng sức sống, mầm cỏ xanh mượt vừa nhú, tuy nhiên vì để hoa màu được sinh trưởng tốt, tất cả mọi người chỉ đành lòng nhổ đi những ngọn cỏ nhỏ khiến lòng người thư sướng.

Phần lớn thế gia địa chủ phú hộ tại các châu đều theo Âu Dương Chuyên tạo phản, sau khi bị tiêu diệt dẫn đến một số lượng lớn đất đai trở thành đất hoang vô chủ. Quân Hán không ngừng đưa hạt giống đến các châu phủ, hễ là người về nhà cầm cuốc đảm bảo sau khi thu gặt được lương thực có thể hoàn trả, đều được nhận hạt giống lương thực. Mùa này không thích hợp trồng lúa mạch, đa số hộ đều vãi hạt dẻ và hạt kê có thời kì sinh trưởng ngắn để được thu hoạch sớm, mới hơn mười ngày trên mặt đất đã xanh mướt một màu, cây trồng này tuy rằng ăn không ngon miệng, nhưng ít ra khi đến vụ thu hoạch mùa hè cũng không phải chịu đói.

Cũng có người chờ khi tuyết tan, đất đai trở nên ẩm ướt thì rắc lên hạt giống lúa, chỉ cần sau vài cơn mưa xuân trút xuống là sẽ được ăn cơm gạo tẻ thơm ngào ngạt. Dân chúng về nhà đều thấy được ngày tháng tốt đẹp không còn xa nữa, còn những phản dân đi theo Âu Dương Chuyên thì càng tiếp cận cảnh cùng đường bí lối. Kho Khánh Châu mặt dù tồn trữ không ít lương thực, nhưng tiêu hao trong mấy tháng đã sắp cạn kiệt rồi. Chẳng những phải nuôi mấy vạn binh sĩ Yến quân há mồm còn cả dân đen trong Khánh Châu phủ cũng phải ăn, lương thực đã đến tình trạng giật gấu vá vai.

Thấy được lợi ích, đám dân chúng bắt đầu thu dọn sửa chữa lại mấy căn nhà ở tan hoang, tuy rằng vẫn đơn sơ gian khổ, nhưng cũng bắt đầu cảm thụ được cái gọi là “an cư lạc nghiệp”.

Nghe được những lợi ích thực tế này, đám binh sĩ Yến quân càng đứng ngồi không yên, bọn chúng bắt đầu mưu đồ bí mật chạy trốn, thoạt đầu chỉ là đám dân chúng bị cưỡng ép bắt đi, sau là những quan quân cấp thấp, về sau nữa đến cả tướng lĩnh Yến quân cũng bắt đầu suy xét đến con đường sinh tồn mai sau của mình. Không ai nguyện cả ngày đánh đánh giết giết, mọi người tạo phản chẳng qua là bị Âu Dương Chuyên dụ dỗ, ông ta vẽ ra một thế giới phồn hoa trước mắt bọn họ, hứa hẹn suông rằng tại nơi đó sẽ có lương thực và thịt ăn hoài không hết, có quần áo ấm áp, còn cả dê bò tuấn mã thành đàn. Bây giờ đã nhìn rõ lời bịa đặt, còn người nào tình nguyện vì một kẻ lừa đảo hiếu sát mà bán mạng?

Bắt đầu hạ tuần tháng tư, số lượng binh lính Yến quân phản bội ngày càng nhiều. Khi tới đầu tháng năm, sáu bảy vạn quân Yến còn lại không tới ba vạn người. Vào ngày mùng ba tháng năm Đại Hán Gia Phong năm thứ ba, Đại tướng Yến quốc Mục Đồ vì tội dung túng thủ hạ bỏ trốn đã bị Âu Dương Chuyên chém đầu khiến cho lòng người trong Yến quân từ các cấp tướng lĩnh tới binh lính bình thường trở nên bàng hoàng. Đến cả Mục Đồ đã liều mình đoạn hậu ngăn cản quân Hán xem như là trực tiếp cứu Âu Dương Chuyên một mạng còn bị ông ta giết, thì ông ta còn e dè xuống tay giết ai nữa?

Cái chết của Mục Đồ giống như một trận ôn dịch, biến nỗi sợ hãi trở thành một căn bệnh nhanh chóng lan tràn đến trái tim của mỗi người lính Yến quân. Khi Âu Dương Chuyên nổi trận lôi đình, hạ một đạo mệnh lệnh đem gần như toàn bộ văn võ bá quan cả triều Yến quốc chém đầu, chừa lại duy nhất một người, thì chính người này phản bội ông ta. Sự phản bội của người này đối với Âu Dương Chuyên mà nói là một đòn đả kích nặng nề khó có thể tiếp nhận, như một cây dao găm thấm độc hung hăng đâm vào trái tim ông ta, rút làm sao cũng không rút được, hơn nữa không có thuốc nào cứu chữa.

Người này chính là kẻ mà Âu Dương Chuyên cho rằng đáng tin cậy nhất, Tôn Thúc Bảo.

Buổi tối sau ngày Mục Đồ bị giết, Tôn Thúc Bảo dưới sự bảo vệ của thân binh, mang theo hơn hai ngàn binh lính quân Yến “phá tan” vòng vây, trước ánh mắt ngơ ngác nhìn theo của binh lính Yến quân tìm đến Chủ tướng Nam doanh của quân Hán là Hổ Đình Hầu Lưu Mậu nương tựa. Chuyện này đối với Âu Dương Chuyên là một sự đả kích trí mạng.

Bỏ qua sự tín nhiệm và ỷ lại của Âu Dương Chuyên dành cho Tôn Thúc Bảo không nói, nói tới quân đội đóng giữ khắp Khánh Châu Phủ đều do một tay Tôn Thúc Bảo chỉ huy, điểm này đã đủ trí mạng với Âu Dương Chuyên. Sở dĩ Tôn Thúc Bảo lựa chọn quân Hán Nam doanh đầu hàng mà không trực tiếp đến Bắc doanh tìm Lưu Lăng, thậm chí là tìm Hiếu Đế đầu hàng, thật ra là bởi y sợ tội trạng của mình quá nặng không thể đặc xá.

Hướng Lưu Mậu đầu hàng, một là y rất thưởng thức vị Đại tướng quân Hán khôn ngoan đến mức khiến kẻ khác sợ hãi này, đầu hàng trước một danh tướng như vậy sẽ không bôi nhọ thân phận của mình. Thứ hai là y muốn mời Lưu Mậu thay mình cầu tình với Hiếu Đế và Lưu Lăng, coi như là giảm xóc một chút, bất kể là với thanh danh hay tiền đồ của mình mới có lợi. Lưu Mậu đương nhiên đoán ra được dụng ý của Tôn Thúc Bảo, chẳng qua hắn cũng không vạch trần, mà cố ý mệnh lệnh bọn lính khua chiêng gõ trống nghênh đón Tôn Thúc Bảo cải tà quy chính.

Hơn hai ngàn quân Yến sau khi đầu hàng, ngoại trừ mấy trăm thân binh của Tôn Thúc Bảo những người khác đều lựa chọn quay về quê nhà trồng trọt. Lưu Mậu phát cho mỗi người bọn họ đủ thức ăn đi trên đường về quê, sau đó ra lệnh cho quan lục sự đưa cho mỗi người một bản chứng minh. Có bản chứng minh này rồi, các hàng binh sau khi về đến cố hương tìm đến quan phủ sẽ được nhận hạt giống và mượn lương thực, trải bằng đường lui cho nhóm quân Yến đầu hàng này.

Lưu Mậu mặc kệ mục đích của Tôn Thúc Bảo là gì, tự mình ra cửa đại doanh nghênh đón. Hắn lôi kéo tay Tôn Thúc Bảo cùng đi vào đại doanh, biểu hiện ra thành ý chân thành tha thiết. Ban đêm Lưu Mậu trước tiên là viết một phần tấu chương thỉnh tội, xin Bệ hạ xử phạt tội mình tự ý tiếp nhận trọng phạm Tôn Thúc Bảo. Hắn vốn có ý định lệnh cho thân binh mang qua Bắc doanh trình lên Hiếu Đế, sau một hồi ngẫm nghĩ hắn dùng một mồi lửa đốt trụi bản tấu đã viết xong, sáng hôm sau chỉ dẫn theo năm mươi thân binh cùng Tôn Thúc Bảo một đường tiến đến Bắc doanh yết kiến Hiếu Đế.

Hai người mang tâm trạng thấp thỏm bất an đến trước Bắc doanh, vì để tỏ ra khoan dung rộng lượng Lưu Mậu không thể không thu nhận và giúp đỡ Tôn Thúc Bảo. Nhưng trên thực tế nội tâm của hắn hết sức khó xử, Tôn Thúc Bảo khác với binh lính bình thường và quan quân cấp thấp của Yến quân, kẻ này cùng với Tể tướng quân Yến Âu Dương Khắc chính là phụ tá đắc lực của Âu Dương Chuyên, cũng là kẻ đứng sau lưng thôi thúc Âu Dương Chuyên tạo phản. Có thể nói người này là một trong mấy kẻ đầu sỏ gây nên, bản thân mình tiếp nhận Tôn Thúc Bảo đầu hàng, Lưu Mậu không biết liệu mình có bị xử phạt nghiêm khắc hay không.

Hắn và Tôn Thúc Bảo cũng không ngờ tới chính là, khi Trung Vương Lưu Lăng nghe tin Tôn Thúc Bảo đến hàng, tự mình ra viên môn nghênh đón!

Nhìn đến vẻ mặt ôn hòa mỉm cười của Lưu Lăng, Lưu Mậu không kìm lòng được quỳ sụp xuống.

- Tội tướng Lưu Mậu, khấu kiến Vương gia!

Tôn Thúc Bảo lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Lăng ở khoảng cách gần như vậy, đầu tiên là cẩn thận dò xét vị Vương gia bất bại đã liên tiếp đánh bại mình này, sau đó quỳ bái thật sâu.

- Tội nhân Tôn Thúc Bảo bái kiến Trung Vương điện hạ.

Lưu Lăng giơ tay đỡ hai người dậy, cười nói: - Một tội tướng, một tội nhân, bổn Vương nào phải ngục tốt trông giữ nhà tù, các ngươi lấy thận phận như vậy tới đây có vẻ lộn chỗ rồi.

Lưu Mậu đỏ mặt nói: - Mạt tướng chưa xin chỉ thị của Bệ hạ và Vương gia đã tự tiện tiếp nhận Tôn tướng quân quy hàng, thỉnh Vương gia trị tội.

Lưu Lăng khoát tay áo không trả lời hắn, mà chuyển ánh mắt đánh giá Tôn Thúc Bảo từ trên xuống dưới một lần rồi nói: - Ngươi chính là kẻ đã nhiều lần khiến bổn Vương suýt nếm mùi thất bại, Tôn Thúc Bảo?

Tôn Thúc Bảo bị dọa lại lần nữa quỳ xuống và nói:

- Tội nhân nhất thời hồ đồ tiếp tay cho giặc, cam nguyện nhận lấy cái chết.

Lưu Lăng cảm khái nói: - Hôm nay gặp mặt coi như dứt được cái tâm sự trong lòng bổn Vương, từ khi chiến sự nổi lên bổn Vương ngày ngày nghe đại danh Tôn Thúc Bảo của ngươi, nhưng khi hai quân giao chiến, ngươi vẫn luôn núp phía sau không chịu đi ra gặp người, bây giờ bổn Vương rốt cục đã nhìn được người thật rồi. Ha ha.

Hắn kéo Tôn Thúc Bảo cười nói: - Thúc Bảo yên tâm, bổn Vương dù muốn giết ngươi thì hiện tại cũng luyến tiếc, có cái biển chữ vàng ngươi đây, bổn Vương còn lo người bên kia không ồ ạt nhào qua đây hay sao? Lại nói, trước đó hai quân giao chiến đều vì chủ của mình, lúc này ngươi thật tâm quay đầu, bổn Vương sao lại giết hại ngươi? Giết chết ngươi sẽ làm rét lạnh lòng của đám người chuẩn bị cải tà quy chính bên kia, cuộc mua bán này mà không có lời, bổn Vương mới mặc kệ.

Tôn Thúc Bảo thấy Lưu Lăng hào hiệp chân thành như vậy càng thêm kính phục, không đợi Lưu Lăng hỏi đã cẩn thận tường trình lại đầu đuôi gốc ngọn tình huống trong thành Khánh Châu. Lưu Lăng vừa đi vừa nghe, rất nhanh đã mang theo Lưu Mậu và Tôn Thúc Bảo tới trước cửa lều lớn của Hiếu Đế. Trông thấy vẻ mặt bất an trên mặt Tôn Thúc Bảo, Lưu Lăng cười an ủi nói: - Không cần sợ hãi, Bệ hạ xưa nay là một vị Thánh chủ đệ nhất, tấm lòng rộng lớn bao dung gấp vô số lần bổn Vương.

Nghe Lưu Lăng nói vậy trong lòng Tôn Thúc Bảo an tâm hơn, đi theo phía sau Lưu Lăng vào lều lớn, sau đó lập tức phủ phục trên mặt đất, miệng hô vạn tuế: - Tội nhân Tôn Thúc Bảo khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hiếu Đế ngẩng đầu nhìn thoáng y một cái rồi không để ý tới, mà nói với Lưu Mậu: - Hổ Đình Hầu, bên phía Nam doanh ổn thỏa hết chứ?

Lưu Mậu quỳ bái trên đất, nói: - Hồi Bệ hạ, mọi sự đều tốt. Âu Dương Chuyên phái tướng tặc Tống Quải dưới trướng tấn công vài lần, đều bị vi thần mang binh đánh lui, trong mấy ngày này đã giao chiến cùng địch bảy lần, giết địch mấy ngàn, chưa từng bại trận, may mắn không phụ lòng tín nhiệm của Bệ hạ.

Hiếu Đế ừ một tiếng, nói: - Ừ, làm tốt lắm! Chờ Trẫm cẩn thận suy ngẫm phong thưởng cho ngươi cái gì, nghĩ ra rồi sẽ cho ngươi biết. Ngươi khỏi phải gấp gáp, tiền bạc Trẫm bây giờ rất nghèo túng.

Lưu Mậu dập đầu nói: - Vi thần có tội, không dám kể công.

Hiếu Đế cười hỏi: - Tội gì? Bây giờ nói Trẫm nghe xem, nghe xong lời tự thú của ngươi rồi, mới tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử lý.

Lưu Mậu nói: - Vi thần chưa xin chỉ thị của Bệ hạ đã tự ý đón nhận Trưởng sử hành quân Tôn Thúc Bảo của phản tặc Âu Dương Chuyên, thần tội đáng chết vạn lần.

Hiếu Đế cố ý nhíu mày nói: - Việc này đúng là tội lớn, để Trẫm ngẫm xem nên trị tội ngươi thế nào đây.

Tôn Thúc Bảo phủ phục trên đất không dám ngẩng đầu, theo tiếng bước chân vang lên, y chợt phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi chân. Giày vàng sáng lóa, không phải Hiếu Đế thì còn có thể là ai? Y cố nén sự khủng hoảng trong lòng, cúi rạp đầu.

Hiếu Đế ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: - Tôn Thúc Bảo trợ Trụ vi ngược, đã bày mưu tính kế không ít lần thay phản tặc Âu Dương Chuyên mưu đồ giang sơn Đại Hán ta, Trẫm nghe nói kế sách phân binh thẳng đến Thái Nguyên chính là hắn hiến cho Âu Dương Chuyên có phải không? Nếu không nhờ Trung Vương dụng binh như thần, chỉ e Trẫm lúc này còn đang bị giam trong vòng vây của phản tặc ở Thái Nguyên Phủ.

Tôn Thúc Bảo khấu đầu nói: - Thảo dân đáng tội chết!

Hiếu Đế không để ý tới y mà tiếp tục nói: - Trẫm còn nghe nói Tôn Thúc Bảo này là một người có năng lực, bản lĩnh quản lý bách tính càng vượt xa mưu lược quân sự. Sở dĩ mấy huyện thuộc Khánh Châu Phủ chịu đại hạn mà vẫn có thể duy trì cho dân tâm không loạn, công lao người này không thể bỏ qua, đúng hay không?

Lưu Mậu nói: - Đúng là vậy ạ.

Hiếu Đế ừ một tiếng rồi nói: - Ngươi chưa được phép đã tiếp nhận một tặc nhân tội ác tày trời, Trẫm ắt phải phạt ngươi thật nặng. Mà ngươi giúp Trẫm tìm được một năng thần, Trẫm cũng muốn thưởng cho ngươi thật to!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)