Đế Trụ

Chương 212:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngàn dặm giang sơn đẹp như tranh vẽ

Lưu Lăng xua quân từng đoàn từng đoàn về hướng nam theo sau quân Yến, tốc độ của quân Hán không nhanh lắm, cứ như đang chăn dê đuổi tàn binh quân Yến một mạch bỏ về Khánh Châu Phủ. Lưu Lăng dẫn Đỗ Nghĩa và Vương Bán Cân một mạch xuống nam, giao việc tiêu diệt thổ phỉ dọc đường và trấn an dân chúng cho Chu Diên Công. Đến giữa tháng 3 Đại Hán Gia Phong năm thứ 3, đất đai Yến Quốc kiến quốc mới vỏn vẹn đúng một tháng giờ chỉ còn nửa cái quận bao quanh Khánh Châu Phủ gồm 6 cái huyện.

Âu Dương Chuyên một mặt co đầu rút cổ phòng thủ, một mặt phái người bắt đinh phu ở sáu huyện mình còn khống chế được ở Khánh Châu phủ, phàm là nam đinh trên 20 dưới 60 tuổi đều phải đầu quân, nếu không sẽ tịch thu nhà cửa. Những binh lính được chiêu mộ sẽ tự đem binh khí áo giáp, nếu là người có ngựa sẽ trực tiếp vào đội kỵ binh.

Sáu huyện Khánh Châu bị Âu Dương Chuyên làm cho tối tăm rối loạn, vốn thì “thỏ không ăn cỏ gần hang”, lúc mới đầu không có ý định áp bức quá đáng mấy huyện gần Khánh Châu, từ sau khi lên bắc bị bại trận, người của quân Yến đã tổn thất nặng nề. Điều này khiến Âu Dương Chuyên không thể không thực hiện chính sách bắt đinh hàng loạt bổ sung quân số, chiêu này là chiêu tuyệt hộ, ép bức đến nỗi bách tích sáu huyện Khánh Châu Phủ đồng loạt đứng lên phản kháng kịch liệt.

Số nam đinh bắt được từ sáu huyện không dưới mười vạn người, thống kê sơ qua rồi chia thành mười trại, Âu Dương Chuyên lại lần nữa đập nồi bán sắt bổ sung vào đội Ngự lâm quân của mình bốn ngàn kỵ binh, điều buồn cười nhất là trong đội ngũ kỵ binh lại xuất hiện con lừa. Lão bách tính âm thầm bàn tán, nếu ngày Hoàng đế đại Yến cao hứng, nói không chừng ngày nào đó lại lập ra đội kỵ binh lợn chiến đấu toàn thắng, đảm bảo bách chiến bách thắng. Đây cũng là cách tìm vui trong khổ của dân chúng mà thôi, cái nước Yến này xem ra không được bao lâu nữa rồi.

Về đến Khánh Châu Phủ, Âu Dương Chuyên tổ chức cho con trai thứ ba một tang lễ long trọng. Toàn quân để tang, toàn thành bạc trắng. Âu Dương Chuyên ôm quan tài khóc ngất lên ngất xuống mấy lần, thề ngũ mã phanh thây Hổ Đình Hầu Lưu Mậu báo thù cho ái tử. Chính lúc đoàn quân đang đưa tang, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu lệnh cho quân sĩ ở trước trận hai quân treo lụa màu đỏ khua chiêng múa trống chúc mừng Hoàng đế Đại Yến bước chân vào con đường tuyệt tử tuyệt tôn.

Nhìn quân Hán phá rối quá đáng trước doanh trại, đại tướng Mục Đồ muốn đem quân chém giết giáo huấn đối phương. Tôn Thúc Bảo khó khăn lắm mới khuyên hắn dừng lại được, Lưu Mậu chờ cả ngày vẫn chẳng thấy quân Yến đến đánh thì thu hết người ngựa đã mai phục sẵn về trại. Buổi tối Lưu Mậu sai người bắn nỏ sàn bắn ra bảy tám mũi tên nỏ, vì khoảng cách quá xa, mũi tên nỏ khi đến bên quân Yến đã mất hết lực bắn. Tuy nhiên những mũi tên nỏ này không chủ đích đả thương người, mà trọng điểm là trên thân nỏ cột rất nhiều thư truyền viết sẵn.

Trong thư Lưu Mậu kêu gọi huynh đệ của quân Yến nhìn rõ tình thế, cái gọi là Yến Quốc chẳng mấy chốc nữa là nước mất nhà tan. Âu Dương Chuyên đã đến đường cùng, theo ông ta chỉ có thể đi chết. Lưu Mậu kêu gọi binh sĩ quân Yến bỏ vũ khí xuống đầu hàng, phàm là những người đầu hàng đều sẽ không bị truy cứu tội tạo phản. Quân Hán Bắc doanh càng sắc sảo hơn, Lưu Lăng sai người làm thâu đêm ra vô số loa phóng thanh đơn giản, chính là loại dùng một lớp thuộc da cuốn lại một đầu to một đầu nhỏ, mỗi ngày sai năm trăm binh sĩ kéo hết hơi mà tuyên truyền chính sách không giết quân Yến đầu hàng và xóa hết chuyện cũ.

Buổi tối thứ ba sau khi đưa tang Âu Dương Tử Ngôn, bầu trời thành Khánh Châu xuất hiện hàng ngàn đèn khổng minh. Quân Yến lắm chuyện đã bắn hạ mấy cái đèn khổng minh, phát hiện trong đó toàn là lời kêu gọi binh lính quân Yến đầu hàng, mà tốt nhất là liên hợp lại phản kháng Âu Dương Chuyên. thư kêu gọi cứ xuất hiện nhiều ngày liền ở trong thành, quân Yến điều động năm ngàn binh sĩ tuần tra, thấy một tờ là đốt một tờ, thấy một người coi thư thì bắt một người. Chỉ là đến cuối cùng đến cả thủ lĩnh đội tuần tra cũng chịu không nổi mà nhặt một bức thư lên đọc kĩ càng, vừa đọc vừa sụt sịt.

Cứ như vậy, dưới công tâm chiến thuật liên tiếp của quân Hán, đại quân mười mấy vạn nam đinh Âu Dương Chuyên bắt được xuất hiện lớp phản kháng quy mô lớn. Chỉ trong ba ngày, đã có không dưới một vạn người nhân đêm tối chạy đến trận địa quân Hán đầu hàng. Âu Dương Chuyên phái đại tướng Tống Quải dẫn binh bắt bọn quân sĩ nước Yến bỏ trốn, trong ba ngày đã chém hết hơn hai ngàn cái đầu. Thế nhưng như vậy không những không ngăn được binh sĩ quân Yến phản bội như thủy triều mà còn ngày càng nghiêm trọng.

Cứ như vậy lại mất thêm mười ngày, đầu tháng tư năm thứ ba Đại Hán Gia Phong, Hoàng đế Đại Yến Âu Dương Chuyên đã đi đến bước đường bị bốn bề bao vây. Sáu huyện quanh Khánh Châu Phủ bị quân Hán nuốt hết bốn huyện, trong đó có ba huyện là thủ lĩnh ở đó tự mở cổng thành đầu hàng, còn hai cái còn lại không phải là không muốn đầu hàng, mà là vì ở gần Khánh Châu Phủ quá, còn có con cháu thân tín của Âu Dương gia canh gác, nên mới lề mề chưa dám giơ cờ phản động.

Đến trung tuần tháng tư, Hiếu Đế Đại Hán tự mình xuống nam hỏi thăm quân sĩ, khí thế quân Hán lại tăng lên ngùn ngụt.

Trong đại trướng của Chủ soái Bắc doanh quân Hán, kiểm duyệt xong số binh sĩ, lòng Hiếu Đế rất vui vẻ, sắp xếp tiệc rượu và tự mình mời các thủ lĩnh các trại. Ngoại trừ Thống soái Nam doanh Hổ Đình Hầu Lưu Mậu không thể tới bái kiến Hoàng đế ra thì ngay cả Chu Diên Công và Vương Bán Cân cũng kịp thời đến dự. Chính lúc mọi người đang ăn uống, thân binh từ ngoài vào báo quân Yến nhân đêm tối đánh lén trúng phải mai phục mà Lưu Lăng sắp đặt trước, sau khi tổn thất hơn ngàn người đã chật vật trở về.

Hiếu Đế kinh ngạc nhìn Lưu Lăng ngồi giữa mặt tiệc hiện ý cười hỏi: - Lão cửu, sao đệ đoán được đêm nay phản quân sẽ đến trại?

Lưu Lăng cười ôm quyền khom người nói: - Tạ ơn Bệ hạ, thưởng cho chúng thần một trận thắng nhỏ.

Hiếu Đế hết giật mình trong giây lát sau lại lập tức bật cười ha hả: - Hay cho Lão cửu đệ, lại dám lấy trẫm làm mồi câu? Nhưng trẫm rất vui, nếu như lấy trẫm làm mồi mà mỗi lần đều câu được hàng ngàn con cá, cứ đến thêm vài lần chắc Âu Dương Chuyên hết lính để sai mất.

Lưu Lăng khom người xin lỗi nói:

- Thần đệ không dám, chỉ là lúc trước thương lượng với các vị tướng quân, mọi người đều nhận thấy theo tính cách lừa mình dối người của Âu Dương Chuyên tất nhiên tối nay sẽ đánh vào trại. Hắn nghe nói Bệ hạ đem ba trăm vò mỹ tửu đến mời mọi người, thèm đến nhỏ dãi nên đến cướp bằng được, thần đệ sao có thể ngăn nổi?

Hiếu Đế nói: - Chuyện quân sự trẫm không bằng đệ, cũng không can dự vào quyết sách và bố trí của các khanh. Trẫm đến đây lần này chỉ là muốn thăm hỏi mọi người, đem rượu ngon đến cho mọi người, tiện thể nếu có thể thấy mọi người đánh thắng một hai trận, trẫm cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Mọi người lúc uống rượu hãy còn lo lắng, lỡ như Hiếu Đế thấy tình hình này nhất thời ngứa ngáy muốn động chân động tay, muốn tự mình dẫn quân đánh một trận với bọn phản nghịch thì toi mất. Ai ai cũng công nhận Hiếu Đế là một Hoàng đế tốt hiếm có, nhưng Hoàng đế cũng đâu phải vạn năng. Chỉ huy đại quân vạn người đâu phải như diễn kịch, một chút sơ ý thôi cũng đủ khiến tình thế rơi vào thua thiệt u mê. Thấy Hiếu Đế khôn ngoan như vậy, mọi người bất giác cảm thấy vừa áy náy lại vừa cảm kích.

Lưu Lăng bái phục nói: - Bệ hạ tin tưởng chúng thần, chúng thần cũng quyết không để người thất vọng. Phản quân giờ đây như nỏ hết đà, gần tháng nay binh sĩ phản quân cải tà quy chính đến đây đã không dưới hai vạn, còn có những binh lính sợ đầu hàng bị chém nên âm thầm trốn về quê nhà. Sĩ thế phản quân đã kiệt, chẳng mấy ngày nữa chúng thần có thể phát động tiến công toàn diện, một bước tiêu diệt phản tặc Âu Dương Chuyên.

Hiếu Đế xoa xoa bàn tay mỡ nghiêm nghị nói: - Không vội, không thể vì mấy câu nói của trẫm mà làm rối loạn bài trí của các khanh. Phản tặc Âu Dương Chuyên trong tay hãy còn sáu bảy vạn binh lực, đó đều là con dân của trẫm, là trẫm làm không tốt nên khiến họ phải đi vào con đường sai trái, trẫm phải có trách nhiệm. Trẫm thấy qua rồi, mấy ngày trước kế công tâm của các khanh thực sự rất hay. Những binh lính không đánh mà hàng, kêu gọi được càng nhiều binh sĩ phản quân đầu hàng, cái này tốt hơn là thắng vài trận chiến mà lại giết hại vô số người. Đều là bách tính của trẫm, thấy bọn họ đổ máu mất mạng mà trẫm không đành lòng.

Lưu Lăng và các tướng lĩnh quỳ xuống đất nói: - Chúng thần sợ hãi, Âu Dương Chuyên tác loạn không phải là lỗi của Bệ hạ. Một là Âu Dương Chuyên sớm đã có lòng phản nghịch, hôm nay không phản thì ngày nào đó sẽ phản. Hai là chúng thần giữ đất bất lực, đã để cho khí thế bọn phản quân mấy ngày trước dâng cao mạnh mẽ, khó có thể đánh bại trong một trận. Ba là bách tính ngu muội, bị Âu Dương Chuyên kia mê hoặc mới cầm vũ khí lên làm tặc binh.

Hiếu Đế khoát tay áo nói: - Các khanh đều là những tướng lĩnh trẫm tin tưởng, trẫm không có ý trách các khanh. Trẫm mặc dù không hiểu về quân sự nhưng cũng có thể nhìn ra sách lược mấy trận trước các khanh đưa ra là chính xác. Đúng như lời các khanh nói, dã tâm của Âu Dương Chuyên sớm muộn gì cũng sẽ phản động, lúc này hắn ta lợi dụng Đại Hán ta suy yếu mà tiến hành mưu phản, đây cũng coi như cho trẫm cơ hội diệt trừ hậu họa. Còn về việc các khanh nói dân chúng ngu muội, trẫm không tin. Dân chúng không ngu không đần, chỉ là đời sống quá khổ cực mới đi đến đường cùng. Cái này là lỗi ở trẫm, dân chúng vô tội.

Y ra hiệu cho đám người Lưu Lăng đừng tạ tội nữa, cười nói: - Kỳ thật trẫm cũng biết, giang sơn Đại Hán thật giống như một gốc cây đại thụ đầy sâu mọt, nếu không nhẫn tâm cắt bỏ cành cây lớn để phát triển mầm mới, sớm muộn gì cây đại thụ đang yên lành này cũng bị đám sâu mọt nuốt sống một cách sạch sẽ. Âu Dương Chuyên tạo phản lần này cũng khiến cho đám sâu mọt lộ hết ra, mấy thế gia đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ Đại Hán lại có tới không dưới mười mấy nhà đi theo mưu phản, đám thế gia này mới chính là những con sâu mọt to bự của Đại Hán.

Y giọng điệu ôn hòa nói: - Trẫm biết tại sao mấy ngày trước các khanh cho tiến độ tương đối chậm, là vì để dụ những thế gia hai mặt xuất đầu lộ diện phải không? Đợi cho những thế gia theo giặc có thực lực và năng lực đứng ra, các khanh mới quét một mẻ lưới luôn, đúng không?

Lưu Lăng bái phục nói:

- Quyết sách của thần đệ làm lỡ thời cơ chiến đấu, xin Bệ hạ trách phạt.

Hiếu Đế đi tới đỡ hắn dậy nói: - Không phải trẫm đã nói rồi sao? Trẫm không thấy các khanh làm sai điều gì, nếu để trẫm chỉ huy, trẫm cũng sẽ làm vậy thôi. Từ khi Nam Bắc triều đối lập đến nay, có bao nhiêu triều đại thay đổi hưng suy đều trong sự khống chế của những thế gia? Dương Kiên lập nhà Tùy, quân lực trong nước mạnh vô cùng rồi lại chẳng bị đám thế gia đó gây áp lực đến vong quốc oan uổng? Ngay cả cường thịnh như triều Đường, cũng bị bọn đại hộ thế gia kia cản tay cản chân. Chính lệnh hầu hết ban ra từ tay thế gia, có bao nhiêu chính sách mà Hoàng đế được làm chủ? Cái gọi là thế gia tử đệ, ăn thịt của triều đình, uống máu của triều đình mà lại chẳng làm việc cho triều đình, chỉ lo mưu đồ cho lợi ích gia tộc, thậm chí còn mơ tưởng một ngày chuẩn bị đủ thực lực sẽ biến nhà thành nước! Âu Dương Chuyên há chẳng phải là một ví dụ sống điển hình đó sao?

Hiếu Đế kêu các tướng lĩnh đứng dậy nói: - Trẫm tin tưởng các khanh, biết là mỗi một việc các khanh làm đều là suy nghĩ cho trẫm, suy nghĩ cho Đại Hán, trẫm vui mừng còn chưa hết, sao có thể quở trách các khanh?

Y đến cửa lều lớn ngắm nhìn bầu trời sao rực rỡ như tranh nói: - Giang sơn Đại Hán chuyển vào tay trẫm, trẫm không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ được. Trẫm biết, muốn quốc gia cường thịnh dân chúng giàu có thì nhất định phải sửa đổi, cứ cùng tồn tại với đám thế gia kia chẳng khác nào đang chơi với lửa có ngày tự thiêu! Vì vậy trẫm muốn phá vỡ cục diện này lập lại trật tự đất nước, để trẫm trị vì vạn lí giang sơn này, đẹp như bức tranh!

Khiến ngàn dặm giang sơn này, đẹp như bức tranh!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)