Đế Trụ

Chương 210: 1: chó nhà có tang

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Lăng suất quân vẫn truy sát đến tận năm mươi mấy dặm, mười mấy vạn đại quân của quân Yến tập kết ở huyện Trúc Mã trong phút chốc tan thành tro bụi. Hoàng đế Đại Yến Âu Dương Chuyên chỉ đem theo không đến ba ngàn tàn binh một mạch chạy về Cù Châu, giữa đường bị thổ phỉ núi Thái Hành Sử Bất Động ăn phải gan hùm mật gấu mang theo hơn sáu trăm người truy sát phía sau thêm một trận, Âu Dương Chuyên lại chẳng dám quay lại mà suất quân xử lí đám sơn phỉ này.

Sử Bất Động mượn danh báo thù cho Thẩm Phục Uy, Huyện lệnh huyện Phượng Ninh, hả hê trắng trợn đuổi giết quân Yến. Đối mặt với năm sáu trăm sơn phỉ khua loạn vũ khí hò hét rùm beng diễu võ dương oai, Yến quân bị Lưu Lăng đánh giết đến vỡ mật thậm chí phản kháng cũng không dám, chỉ lo chạy một đường kéo theo cái đuôi đằng sau, làm dê béo mặc cho Sử Bất Động làm thịt.

Vừa đánh vừa hù dọa, đuổi ngay sát quân Yến, Sử Bất Động cũng lời to. Không những cướp được mười bảy mười tám con chiến mã, còn cướp được không ít thứ. Ba ngàn tên theo bên Âu Dương Chuyên này có thể nói là những binh sĩ tinh nhuệ của quân Yến, nếu tố chất không đủ thì sao chạy cho được tới giờ này? Vả lại sáu bảy trăm trong số ba ngàn này là lão binh quân hộ lương, vũ khí trong tay họ đích thực là Hoành đao người Đại Hán chế tạo. Không chỉ cướp đồ, Sử Bất Động còn cướp người nữa. Có ít nhất ba trăm bảy mươi, ba trăm tám mươi người bị hắn chặn lại, dưới sự uy hiếp dụ dỗ đã gia nhập làm thổ phỉ núi Thái Hành.

Từ hơn sáu trăm người lên hơn một ngàn, thực lực bọn phỉ núi Thái Hành thực sự tăng không ít. Quân Yến đầu hàng thì thấy đằng nào cũng là tạo phản, đi theo Âu Dương Chuyên có khi lại chả lâu được bằng đi theo Sử Bất Động. Địa thế núi Thái Hành hiểm trở dễ thủ khó công, quân Hán trừ phi ăn no rỗi việc mới đến đó diệt phỉ. Nhưng Âu Dương Chuyên thì khác, người ngựa đông, cờ tạo phản cũng giơ cao, không bị diệt trừ thì còn là thiên lý bất dung.

Khiến người ta cứng họng hơn là Sử Bất Động lại đòi đưa ra khẩu hiệu báo thù cho Thẩm Phục Uy, huyện lệnh dưới Đại Hán bị quân phản tặc giết chết, một đám sơn tặc nhảy ra báo thù cho ông ta, đây có thể tính là trước đây chưa từng sau này cũng không có không nhỉ? Đoán chắc là Thẩm Phục Uy trên trời có linh cũng phải cười khổ ba tiếng, dù gì ngày trước ông ta cũng từng không ít lần cho người đến dẹp bọn sơn phỉ núi Thái Hành này. Kế hoạch của Sử Bất Động rất khôn khéo, thể hiện rõ lập trường, hắn không tin là Lưu Lăng sau sự việc này sẽ không nể mặt chuyện này mà không tha cho hắn một đường sống. Cho dù sau này bản thân rơi vào tay quân Hán, lấy chuyện này ra trả giá kể công có phải chiêu cầu an tuyệt nhất không?

Mang theo đám lâu la mới chiêu mộ, Sử Bất Động hăng hái trốn chạy trở về núi Thái Hành.

Lưu Lăng đuổi theo truy sát Âu Dương Chuyên được năm mươi mấy dặm thì suất quân trở về, lúc về đến huyện Trúc Mã thì doanh trại khổng lồ của quân Yến đã bị đốt thành tro tàn. Bộ binh dưới sự chỉ đạo của đám người Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đang dọn dẹp chiến trường, những dụng cụ còn sử dụng được thu gom lại, không dùng được nữa thì đốt gọn sạch sẽ. Kiểm tra lại đám tù binh, không ngờ có tới hơn hai vạn tên.

Con số khổng lồ như vậy đã không còn nằm trong tầm có thể giam giữ của quân Hán, Lưu Lăng ra lệnh cho bọn tù binh tố cáo lẫn nhau, phàm là những tên có thể chỉ ra tướng lĩnh trong quân Yến thì không những vô tội mà còn được phát hai quan tiền làm lộ phí về quê, tội trạng tạo phản cũng không bị ghi chép lại, chỉ cần chỉ ra một trung tướng của Âu Dương Chuyên, về nhà đảm bảo vẫn là một nông phu trong sạch.

Lần này đám tù binh như ong vỡ tổ, không quá một canh giờ, đám tử trung của Âu Dương Chuyên trốn trong đám tù binh đều bị khai ra hết, đếm được khoảng hơn năm trăm tên, đều là những lão binh hộ lương kho Khánh Châu. Mấy tên này chẳng có gì phải thương hại, Lưu Lăng hạ lệnh trảm đầu hết tất cả bọn chúng. Đối với những người có công phát giác, phát liền tại chỗ hai quan tiền. Đợi sau khi xác nhận bọn tử trung của Âu Dương Chuyên đã bị giết sạch, Lưu Lăng phóng thích hết cho toàn bộ đám tù binh. Và còn nói cho bọn chúng, chỉ giết những phần tử tử trung với Âu Dương Chuyên, những bách tình bị ép tham gia phản quân chỉ cần tự biết tỉnh ngộ là được, không truy cứu tội trạng.

Bị bắt vào đám binh lính quân Yến hầu hết đều là lão bách tính, hơn nữa còn là người dân mấy huyện quanh huyện Trúc Mã. Lưu Lăng bảo bọn họ về nhà cứ yên tâm đợi chờ, sau khi bình định phản loạn quan phủ sẽ cho huyện lệnh mới đến nhậm chức. Chỉ cần có quan mới đến thì sẽ đem hạt giống lương thực trong kho Thái Nguyên Phủ phát cho mọi người, những người an phận lo trồng trọt năm sau ngoài những hạt giống hoàn trả sẽ chỉ thu một phần mười thành sản.

Đám dân nghe nói không những không bị truy tội, mùa xuân năm tới còn cho mình vay hạt giống thì vui mừng khôn xiết. Nhất là số lương thực thu được quan phủ chỉ thu một phần, đây thực sự là pháp lệnh khiến người ta vui mừng nhất từ khi Đại Hán kiến quốc tới nay. Hiện tại mấy huyện gần đây bị quân Yến đốt giết đánh cướp sạch sẽ, những nhà giàu có không đi theo phản tặc đã bị tan cửa nát nhà, khắp nơi trong huyện đều là đất hoang vô chủ, chỉ cần muốn làm thì làm bao nhiêu mẫu ruộng đều được. Đợi năm sau lương thực vào kho, trừ đi số hạt giống hoàn trả và lãi cộng thêm một phần bị thu đó, cả năm của năm sau đã có cơm ăn no đủ rồi, còn có của dư của để nữa, việc tốt lành như vậy ai không làm có mà ngu.

Sau khi tạ ơn thiên ân, lão bách tính trở về nhà mình. Mặc dù đất đai đã bị lửa chiến tranh đốt cho thêm hoang tàn, nhưng mỗi người đều từ mảnh đất nhuốm máu mà nhìn thấy hi vọng để tiếp tục sống. Chỉ cần cố đến mùa thu hoạch năm sau thì ngày tháng tươi đẹp sẽ thực sự khởi đầu. Một năm có dư, năm sau đó dù quan phủ có tăng thuế thì cũng không đến nỗi bụng đói. Hơn nữa đầu xuân năm sau còn có thể vãi trước thô lương ngắn ngày, chỉ cần hai tháng là cái chum đựng gạo sẽ tràn đầy lương thực.

Mang trong mình khát khao năm mới sống tốt, lão bách tính buông vũ khí trong tay xuống cùng người thân về lại nhà mình. Hai vạn con người chưa cần nửa ngày đã rời đi gọn ghẽ, hơn ngàn người trong nhà đã không còn người thân nào lại không muốn sống lại đời làm nông đã xin gia nhập quân Hán và ra sức vì nước. Với những người này, Lưu Lăng phân cho họ vòng qua Cù Châu đến Ứng Châu, tại đó Thông thủ Ứng Châu Hổ Đình Hầu Lưu Mậu đang huấn luyện tân binh, dựa vào kinh nghiệm tích lũy được từ những trận chiến sống còn mấy ngày nay, khi đến Ứng Châu sẽ không khó có thể ngẩng đầu. Thấy tương lai có đường rộng mở, những người chuẩn bị tham gia vui vẻ phấn khởi lên đường. Lưu Lăng phát cho mỗi người họ mười ngày lương thực, chỉ cần đi hơi nhanh thì mười ngày đến Ứng Châu sẽ không vấn đề gì.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)