Đế Trụ

Chương 209:

Chương Trước Chương Tiếp

Giết lính, thả dân.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Bảy trăm trọng giáp bộ binh đứng thành hàng, bọn họ ra sức phóng thương trong tay mình ra ngoài, sau đó chăm chú quan sát thuật ném thương của mình có tinh chuẩn hay không. Bảy trăm cây thương được phóng đi, tỉ lệ chính xác thật ra cũng không cao chỉ có 10% trúng mục tiêu kỵ binh quân đội Yến quốc, nhưng đại đa số cây thương đều đâm vào cơ thể chiến mã. Người phóng trúng chiến mã tỏ vẻ sung sướng, mà người ghim trúng kỵ binh quân đội Yến quốc ngược lại lại rầu rĩ không vui.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ mục tiêu của trọng giáp bộ binh không phải kỵ binh mà là chiến mã, những mũi thương đâm kỵ binh rơi xuống ngựa thật ra đều là ném trượt.

Hơn ba trăm chiến mã bị lượt thương đầu tiên đánh ngã hơn một nửa, một số kỵ binh phía sau không kịp kìm cương chiến mã cho nên chiến mã phía sau giẫm đạp lên thân thể kỵ binh và chiến mã phía trước. Ít nhất có mười mấy kỵ binh bị chiến mã của đồng đội phía sau giết chết, vó ngựa to như miệng bát giẫm lên thân thể như giẫm lên đất tuyết, một cước là một cái hố, người bị chiến mã giẫm chết thường thường không có dấu vết ngoại thương nhưng kỳ thật nội tạng bên trong đã vỡ vụn như bãi lầy.

Những người còn ngồi trên lưng ngựa tuy còn hơn một trăm, nhưng kỵ binh rơi xuống đất dựa vào hoành đao trong tay làm sao có thể chống đỡ được sự vây giết của quân Hán? Phía trước là bảy trăm trọng giáp Mạch Đao Thủ trang bị đến tận răng, phía sau Phác Đao Thủ và Bộ Giáo Thủ đang thu lại trận hình quay ngược về phía này, phía trước là hổ phía sau là sói, dựa vào cái gì để chống đỡ?

Vị tướng chỉ huy kỵ binh quân đội Yến quốc rống to một tiếng, lệnh cho một gã kỵ binh xuống ngựa giao lại chiến mã cho mình, sau đó suất lĩnh số kỵ binh ít ỏi còn lại nhằm phía trọng giáp bộ binh. Hắn biết chỉ dựa vào trên dưới một trăm khinh giáp kỵ binh tấn công phương trận trọng giáp bộ binh không khác nào chịu chết, nhưng để giúp những đồng đội rơi xuống ngựa có thể còn sống lao ra ngoài, hắn không còn lựa chọn nào khác. Một lần nữa dẫn đầu đội kỵ binh, hắn biết đây là lần cuối cùng mình thực hiện chức trách và nghĩa vụ của một tướng quân đội kỵ binh!

Sát!

Hoành đao vung lên, tiếng thét rung trời.

Hơn một trăm kỵ binh đã ôm lòng quyết tử, bọn họ cầu chết là để phá thông trận hình trọng giáp bộ binh từ đó mở ra một con đường sống cho những đồng đội không có ngựa đằng sau. Bọn họ biết tướng quân của mình lựa chọn điều gì, mà lúc này bọn họ cũng giống như tướng quân của mình, không oán hận không hối tiếc.

Vào thời Tùy Đường, một trăm tên lính tạo thành một Lữ, lập một gã Lữ Suất, ba Lữ tạo thành một Đoàn. Quân chế Bắc Hán đã xóa bỏ cơ cấu này, chỉ bảo lưu biên chế này trong những binh chủng chiến đấu đặc biệt. Dựa theo sự an bài của Lưu Lăng, năm mươi trọng giáp bộ binh tạo thành một Đội, lập một gã Giáo Úy Đội trưởng. Ba trăm người tạo thành một Lữ, lập một tên Lữ Suất, chín trăm người thành một Quân, lập một Biệt Tướng.

Bảy trăm trọng giáp bộ binh này đặt dưới sự chỉ huy của Biệt Tướng Tư Đồ Chinh Trình, ban đầu căn bản y cũng không coi trọng đội kỵ binh quân đội Yến quốc này, trong mắt bọn họ, ngay cả Lang kỵ Đại Liêu cũng không đáng sợ, huống chi là một đội quân được thành lập vội vàng lại không trải qua huấn luyện bài bản. Nhưng khi hơn trăm kỵ binh quân đội Yến quốc xông đến, vẻ mặt Tư Đồ Chinh Trình trở nên ngưng trọng. Binh bị dồn đến đường cùng tất thắng, đạo lý này ai cũng hiểu, đã không còn đường lui, kỵ binh quân đội Yến quốc hiện tại như được thoát thai hoán cốt.

Cho dù chiến mã của bọn họ không phải ngựa tốt của Tây Vực, binh khí vẫn thanh hoành đao đặc chế của Đại Hán, trên người vẫn như cũ, một kiện giáp nhẹ cũng không có, nhưng khí thế của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Đây không còn là một quân bị người coi thường nữa mà đã trở thành một đội quân xứng đáng được đối thủ tôn kính

Khí thế và chiến ý quyết tử bộc phát trên người của những kỵ binh quân đội Yến quốc này làm cho người ta phải dè chừng. Khí thế của bọn họ bây giờ không ngờ còn mạnh mẽ hơn đội ngũ 1500 kỵ binh lúc trước!

Tư Đồ Chinh Trình hét lớn một tiếng: - Bày trận! Nghênh địch!

Bảy trăm trọng giáp bộ binh ứng tiếng đáp lại, bọn họ lúc này cũng đã chú ý tới sự biến hóa của hơn một trăm kỵ binh kia. Sự biến hóa như thế tuy chưa đủ làm người ta sợ hãi, nhưng đã đủ để khiến bọn họ coi trọng.

Vị tướng kỵ binh quân đội Yến quốc dẫn đầu, chém xéo một đao xuống bả vai của Tư Đồ Chinh Trình. Tư Đồ Chinh Trình nhìn thật sâu vào mắt kẻ thù xứng đáng nhận được sự tôn kính của mình, sau đó lùi người, vung đao, đánh ngã.

Mạch đao cực nặng có thể chẻ núi đồng thời chém đứt đôi vị tướng kỵ binh và ngựa của hắn, giáp trụ trên người vị tướng căn bản không thể ngăn được lực chém của Mạch đao. Nửa người trên của vị tướng ôm lấy cổ ngựa cùng nhau rơi xuống, nửa người dưới và thân ngựa cùng nhau đổ rầm xuống mặt đất.

Hoành đao của kỵ binh quân đội Yến quốc chém lên trọng giáp đến tóe lửa nhưng rất ít người có thể phá vỡ phòng ngự của trọng giáp. Bị chém đến lảo đảo, trọng giáp bộ binh nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao chém đứt cả người lẫn ngựa. Máu ngựa rất nồng, rơi xuống mặt đất đầy tuyết làm bốc lên từng cột khói. Nội tạng phun ra rơi xuống đất, lập tức đã bị bước chân của binh sĩ hai bên giẫm thành bùn lầy.

Hơn một trăm kỵ binh không thể xuyên thấu chiến trận, bọn họ dùng tính mạng của mình trả giá, đổi lấy cái chết của hơn mười trọng giáp bộ binh. Mặc dù là như vậy, chiến tích của bọn họ cũng đã đủ để khiến người khác phải tôn kính rồi. Không có phương pháp gì đáng kể mà tấn công lung tung, chỉ dựa khí thế quyết tử mà có thể lay động được trận hình của trọng giáp bộ binh đã đủ để tự hào rồi!

Tư Đồ Chinh Trình đẩy giáp mặt lên, hướng những kỵ binh đã mất chiến mã đang vung hoành đao xông tới, rống to: - Buông binh khí đầu hàng! Tha chết cho các ngươi!

- Đầu hàng! Tha chết cho các ngươi!

Trọng giáp bộ binh theo thủ lĩnh hô to, không ngờ bọn họ lần đầu tiên sinh lòng thương hại kẻ địch. Bọn họ đều là những binh lính bộ binh dũng mãnh nhất trong quân Hán, đều là lão binh trải qua bách chiến không chết, tâm địa vốn đã chết lặng như hàn băng vạn năm, giờ phút này đã có chỗ mềm ra.

Những binh sĩ quân đội Yến quốc đi đầu hơi sửng sốt, bước chân chậm lại, bọn họ nghi hoặc nhìn những trọng giáp bộ binh cả người đầy máu phía trước, không biết có nên tin lời kêu gọi đầu hàng của đối phương hay không. Dù sao hiện giờ bọn hắn chỉ còn lại có hơn một trăm người, những người này đối với quân Hán mà nói thì giết đi so với lưu lại càng thực tế hơn. Dần dần, bước chân của bọn họ càng ngày càng chậm, từ chạy thành đi bộ, sau đó cả đám đứng im bất động ngơ ngác nhìn nhau.

- Đầu hàng đi!

Tư Đồ Chinh Trình lại hô một lần.

- Ngươi thật sự không giết chúng ta?

- Thật sự không giết?

Vài tên binh sĩ quân đội Yến đánh bạo hỏi lại.

Không đợi Tư Đồ Chinh Trình trả lời, một tiếng gào thét lạnh như băng vang lên hoàn toàn dập tắt hy vọng của binh sĩ quân đội Yến quốc.

- Giết! Không chừa một mống!

Tư Đồ Chinh Trình hơi sửng sốt, lập tức nhìn thấy người thúc ngựa chạy tới là tướng quân Triệu Nhị. Triệu Nhị ánh mắt lạnh như dao, Tư Đồ Chinh Trình theo bản năng lui về sau một bước. Triệu Nhị trừng mắt nhìn y, sau đó lập tức hướng về bọn lính quân đội Yến quốc thét: - Cầm lấy vũ khí của các ngươi, chết cũng phải chết như một người đàn ông! Nếu đã chọn tạo phản thì các ngươi cũng nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay, nam nhi Hà Đông không sợ chết, đừng để ta phải xem thường các ngươi!

Một gã binh sĩ Yến quốc chậm rãi xoay người nhặt hoành đao mình đã vứt bỏ lên, cười khổ rơi lệ: - Giết nhiều thêm một người cũng có ý nghĩa gì? Bất quá chỉ làm tăng thêm tội nghiệt cho đứa con của ta mà thôi. Nếu đã đi lầm đường, đến kết cục này, tự mình chấm dứt!

Đột nhiên y đâm hoành đao thẳng vào trái tim của mình.

Thi thể y ngã xuống đất, trên khóe miệng không ngờ lại nở một nụ cười giải thoát.

Một tên binh sĩ Yến quốc lại cười ha ha, nước mắt từ cằm nhỏ xuống từng giọt: - Không phải ta không muốn sống tiếp, mà là thế đạo này bức ta phải chết! Ông trời, ngươi mở mắt ra mà nhìn! Nhìn xem ai đang tự giết hại lẫn nhau! Ngươi không nhìn thấy sao? Mắt người mù rồi sao!

Vung đao, tự vẫn.

Hơn một nửa số Yến binh lựa chọn tự sát, còn dư lại 50, 60 Yến binh không cam lòng tự sát, vung hoành đao lao tới. Nhưng hoành đao trong tay bọn họ căn bản quá yếu so với trọng giáp của quân Hán, không thể phá được phòng ngự của đối thủ. Bọn họ điên điên cuồng chém xuống từng đao từng đao, sau đó ngã xuống, người trước hy sinh, người sau tiến tới.

Đội kỵ binh Yến quốc tấn công quân Hán cuối cùng bị giết sạch, tuy rằng cái chết của bọn hắn không thể đánh lui quân Hán, nhưng lại giúp cho Âu Dương Chuyên tranh thủ được thời gian quý báu. Đại quân Yến quốc dưới sự yểm hộ của kỵ binh đã chạy xa, bọn chúng thậm chí còn không kịp liếc mắt lại nhìn những huynh đệ kỵ binh anh dũng kia.

Bên cạnh Âu Dương Chuyên chỉ còn lại không đầy năm trăm kỵ binh, mặc dù có không dưới ba nghìn bộ binh đi theo phía sau nhưng lực lượng như vậy không thể khiến ông ta cảm thấy an toàn. Thủ hạ thân binh không ngừng lớn tiếng la lên, tiếp nhận càng ngày càng nhiều Yến binh tập kết về trung quân. Dần dần, Yến binh vốn đã rối loạn như ruồi bọ mất đầu cũng tìm thấy được một ngọn đèn sáng, điên cuồng tập hợp lại.

Chạy chưa được hai dặm, Âu Dương Chuyên đã tụ họp được không dưới bảy ngàn người, đây là đội quân có quy mô lớn nhất của Yến quốc hiện tại, đương nhiên, trong mắt kỵ binh quân Hán, đây cũng là mục tiêu lớn nhất.

Lưu Lăng mang hai ngàn kỵ binh đốt phá đại doanh quân đội Yến quốc ở huyện Trúc Mã đến sảng khoái, sau đó dẫn kỵ binh vòng một đường cong hoàn hảo, như sóng dữ trên sông truy quét bộ binh Yến quốc đang chạy tan tác. Tám chín vạn Yến binh đóng ở đại doanh Trúc Mã không ngờ không thể ngăn cản được sự tấn công của hai ngàn tinh kỵ, bọn chúng thậm chí không có dũng khí giao chiến đã chạy trối chết.

Đúng vậy, bọn họ không phải quân nhân, bọn họ đều là dân chúng bị ép buộc, quân đội Yến quốc cướp hết lương thực, giết chết vợ của họ, bọn họ không tham gia phản quân thì kết cục chỉ có một con đường chết. Cho nên không ai cười nhạo bọn họ yếu đuối, không ai cười nhạo bọn họ sợ chết, không ai cười nhạo bọn họ có tới hơn tám vạn người mà không đối phó nổi hai ngàn kỵ binh.

Lưu Lăng dẫn theo kỵ binh xẹt qua chiến trường như gió quét, tinh giáp kỵ binh Thần Chiến Doanh hung mãnh như báo, mà mã thương trong tay bọn họ như răng nanh sắc bén. Rất nhanh, kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Lưu Lăng đã đuổi đến phía sau bộ binh Yến quốc đang chạy trốn, Lưu Lăng giơ tay, trường đao màu xanh chỉ tới, kỵ binh phía sau gào thét cùng hắn lao tới.

Không một chút cản trở, bại binh Yến quốc quay lưng về phía địch mà bỏ chạy lập tức bị giết chết. Tinh giáp kỵ binh Thần Chiến Doanh giống như thanh đao sắc bén chém địch nhân thành hai nửa, đội hình mũi dùi phân bại binh thành hai sau đó giết chết từng người một, vết nứt theo sự xung phong của tinh giáp kỵ binh Thần Chiến Doanh càng lúc càng lớn. Đại bộ phận bại binh Yến quốc sau lưng đều bị chém một đao, hoặc là bị xuyên thủng mà chết. Một gã tinh giáp kỵ binh Thần Chiến Doanh có lực cánh tay kinh người dùng mã thương của mình xuyên một lúc ba tên Yến binh, gương mặt dữ tợn của gã như ác ma chui ra từ địa ngục.

Đội loạn quân hơn một ngàn người này, chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà đã bị tinh giáp kỵ binh Thần Chiến Doanh giết gần hết, lấy Lưu Lăng làm mũi dùi, đội hình kỵ binh tiếp tục đuổi giết. Bộ binh quân Hán phía sau bắt đầu thu dọn chiến trường, Yến binh không kịp chạy trốn ngoan cố chống lại lập tức bị xử lý sạch sẽ. Mà những người đầu hàng bị xua về cùng một chỗ, hai tay ôm đầu ngồi quỳ trên mặt đất, đối với những bách tính này, Triệu Nhị tướng quân lại không hạ lệnh chém giết.

Sở dĩ kỵ binh Yến quốc phải bị tiêu diệt không còn một mống là vì kỵ binh Yến quốc đều trung thành với Âu Dương Chuyên, có ít nhất một nửa kỵ binh là do lão binh hộ lương quân hợp thành, những người này nếu lưu lại cũng không thể đảm bảo bọn họ thật tâm đầu hàng, xét đến việc thu nhận bọn họ sau đó còn phải lo lắng đề phòng thì không bằng giết đi. Còn những bách tính này thì lại khác, bọn họ đều bị ép buộc phải tạo phản, nhìn bộ dạng vứt bỏ vũ khí sau đó khóc rống lên của bọn họ thì sao có thể là lính được?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)