Thấy kỵ binh gào thét lao đến, Triệu Nhị đang chỉ huy quân Hán tác chiến phía cánh trái lớn tiếng hạ lệnh thay đổi trận hình. Ba hàng giáo thủ bộ binh quân Hán bắt đầu dựa sát vào nhau, binh sĩ trầm người xuống, mũi giáo vươn dài ra hướng lên trên, mặt sau đỉnh trên mặt đất. Hàng lính thứ hai cong thân mình, chân trước chùng xuống, chân sau choãi, dùng sức nắm chặt cây giáo. Hàng lính thứ ba đứng thẳng, quân lính dùng cả hai cánh tay nắm chặt giáo, đem hết sức bình sinh vươn cây giáo ra ngoài.
Trận hình vừa mới tập kết xong, kỵ binh quân đội Yến quốc đã lao tới như nước lũ, hơn ba nghìn kỵ binh phân thành hai đội, phân biệt công kích hai bên cánh bộ binh quân Hán. Ý đồ chiến thuật như thế vừa nhìn qua có vẻ rất đẹp mắt, có thể lập tức đánh tan quân Hán, nhưng thật ra lại làm suy yếu đi lực công kích. Nếu hơn ba nghìn kỵ binh tập trung lực lượng đột kích một cánh bộ binh quân Hán, sau khi đánh tan trận hình của đối phương mới xông qua phía còn lại, tuy thời gian sẽ kéo dài hơn một chút nhưng tuyệt đối lực công kích sẽ lớn hơn rất nhiều so với việc chia quân ra như thế.
Dùng 1500 kỵ binh công kích mỗi bên cánh gồm bốn ngàn quân Hán tạo thành phương trận, trên lý thuyết thì phần thắng sẽ rất lớn. Nhưng đó là trong điều kiện đội kỵ binh này tối thiểu phải trải qua thao luyện cơ bản, và được trang bị đủ giáp trụ cơ bản. Hiển nhiên, kỵ binh quân đội Yến quốc khó có thể thi hành mệnh lệnh một cách thống nhất được.
Đầu tiên, chất lượng ngựa chiến của kỵ binh quân đội Yến quốc không đồng đều, các tướng lĩnh có lẽ có thể có một con chiến mã tốt đến từ Tây Vực hoặc Tây Bắc, nhưng bọn lính thì đại bộ phận chỉ có ngựa bản địa thấp lùn, vả lại đại đa số đều là ngựa thồ chạy chậm. Chất lượng ngựa chiến chênh lệch quá nhiều, cho nên trận hình công kích của kỵ binh rõ ràng rất hỗn loạn. Còn nữa, kỵ binh quân đội Yến quốc tuy được xưng là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Yến, là đội quân được Khánh Châu Phủ dốc toàn lực bồi luyện nên, nhưng tất cả chỉ là danh hão mà thôi, đến cả trang bị cơ bản nhất là giáp ngực, kỵ binh quân đội Yến quốc cũng không được đồng bộ, đại bộ phận binh sĩ bất quá chỉ lót thêm một tấm ván vào trong áo bông mà thôi.
Sức chiến đấu yếu kém không đồng đều chứng tỏ kỵ binh quân đội Yến quốc chỉ có thể dựa vào số lượng để cầu thắng, bọn họ không thể nào so sánh được với hai ngàn tinh kỵ dưới trướng Lưu Lăng. Đội kỵ binh được Đại Hán dốc lực đào tạo tinh nhuệ hơn kỵ binh quân đội Yến quốc rất nhiều, bởi vì có quan hệ với Đại Liêu cho nên chiến mã kỵ binh quân Hán cưỡi đều là ngựa chiến Khiết Đan thuần chủng.
1500 kỵ binh thoạt nhìn có vẻ mãnh liệt, như một con sông đánh về phía trận địa quân Hán. Mà trận địa giáo dài của bộ binh quân Hán như một con đê cực kỳ chắc chắn, hơn nữa còn là một con đê bọc sắt sắc bén. Kỵ binh đột kích vào đội hình bộ binh không nhất định có thể chiếm ưu thế. Tinh giáp bộ binh tạo thành trận hình phòng ngự ngoại trừ đối mặt với trận hình nghiêm chỉnh do trọng giáp kỵ binh đột kích thì mới rơi vào thế bất lợi, còn khi đối mặt với khinh giáp kỵ binh tấn công chính diện, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn ở thế hạ phong.
Kỵ binh quân đội Yến quốc có rất ít người được trang bị mã thương, mỗi người một thanh hoành đao Đại Hán đặc chế đối với quân đội Yến quốc đã rất xa xỉ rồi, mà ba hàng bộ binh quân Hán ở phía trước đều được trang bị giáo dài, mũi giáo dài ba xích. Dùng hoành đao ngắn đi đột kích giáo dài, kỳ thật chưa cần đánh cũng đã biết trước thắng bại.
Hàng bộ binh quân Hán thứ nhất bị kỵ binh quân đội Yến quốc va đập mạnh, nhưng bọn họ đã trầm mình xuống giữ chắc khiên chắn, lưỡi giáo sắc bén lại như xiên đường hồ lô, đâm xuyên kỵ binh trên lưng ngựa, mà bản thân bộ binh quân Hán lại bị chiến mã giẫm đạp lên. Từ xa nhìn lại, quang cảnh chiến đấu thật giống như vô số con ong mật đang giương ngòi tấn công một con nhím cực lớn, không thê đếm được có bao nhiêu con ong mật đã bị bộ lông của con nhím đâm chết.
Trận hình của quân Hán sau khi bị lung lay do đợt va đạp đầu tiên đã lập tức khôi phục lại, cho dù có kỵ binh may mắn đột phá được ba tầng giáo binh phòng ngự, nhưng y còn chưa kịp cao hứng thì đã bị Phác Đao Thủ phía sau chém cả người lẫn ngựa. Kỵ binh rơi xuống đất còn chưa kịp đứng lên đã bị Phác Đao Thủ loạn đao phanh thây, nội tạng của người và ngựa lẫn lộn với nhau, không phân rõ đâu là người đâu là súc sinh nữa.
Nhưng kỵ binh quân đội Yến quốc cũng biết trận này liên quan đến sự sinh tử tồn vong, cho nên công kích cũng trở nên cực kỳ sắc bén. Bọn họ hung hãn không sợ chết xông lên phía trước, một tên tiếp một tên lao lên chịu chết. Ba hàng phòng ngự sau khi chém giết hơn năm trăm kỵ binh lập tức để lộ ra rất nhiều sơ hở, những kỵ binh phía sau nhắm chuẩn những sơ hở đó không ngừng tấn công vào.
Rốt cục, kỵ binh quân đội Yến quốc sau khi trả giá đắt sáu trăm nhân mạng đã phá được trận hình giáo dài của bộ binh quân Hán, kỵ binh phía sau chen chúc tiến sâu vào trong trận địa quân Hán. Nghênh đón bọn chúng là đông đảo Phác Đao Thủ, Phác Đao Thủ được huấn luyện rất tốt, hai người phối hợp với nhau, một người bỏ qua kỵ binh chỉ phụ trách chém đùi ngựa, người còn lại đợi khi kỵ binh rơi xuống ngựa lập tức bồi thêm một đao. Lính giáo dài sau khi trận hình bị phá lập tức rút lui về phía sau một cách có trật tự, để lộ ra phác đao trận sáng ngời.
Hơn một ngàn năm trăm kỵ binh sau khi phá tan hàng phòng ngự bằng giáo dài thì đã tổn thất hơn một nửa, sau khi tiến vào phác đao trận thì như sa vào đầm lầy do vô số mũi đao tạo thành. Hai Phác Đao Thủ phối hợp với nhau như vũng xoáy trong đầm lầy đó, vô số vũng xoáy hợp với nhau tạo thành một mảnh tử địa.
Đầu lĩnh quân đội Yến quốc cắn răng xông lên phía trước, thân binh bên cạnh y sau khi phá được phác đao trận đã chỉ còn ba người, hơn nữa trên thân thể mỗi người đều mang ít nhất bốn năm vết thương. Vị tướng lĩnh này sau khi giết ra khỏi phác đao trận chợt cảm thấy áp lực được giải tỏa, quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy không đầy ba trăm kỵ binh theo phía sau. Cắn chặt răng chờ đợi kỵ binh phía sau đuổi kịp, chỉ cần y dẫn người xuyên thấu trận địa quân địch là có thể xé mở trận hình phòng ngự của quân Hán, như vậy tuy rằng không đủ để đánh bại đối thủ nhưng sẽ tạo cơ hội cho huynh đệ bộ binh phía sau giành chiến thắng.
Vị tướng quân đội Yến quốc lau máu loãng trên mặt, lớn tiếng thúc giục thuộc hạ nhanh chóng lập trận, kỵ binh phía sau còn chưa hoàn toàn đuổi kịp, y đã dẫn đầu xông ra ngoài. Ba thân binh chia hai phía trái phải bảo hộ y, khuôn mặt mỗi người đều căng thẳng trầm trọng.
Vừa lúc đó, chiến mã của vị tướng quân đội Yến quốc bỗng nhiên hí lên một tiếng rồi ngã vật xuống, y còn chưa rõ nguyên do tại sao đã thấy kỵ binh phía sau cũng liên tiếp ngã ngựa. Một thân binh sau khi rơi xuống ngựa lập tức lăn một vòng đứng lên định đến trợ giúp chủ tướng, còn chưa chạy được ba bước đã bị một cây thương xuyên thủng đóng cọc trên mặt đất. Từ cái chết của gã, kỵ binh quân đội Yến quốc rốt cục nhìn rõ cái gì đã giết chết đại bộ phận chiến mã.
Phía trước là tường đồng vách sắt.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch