Biển lửa lơ lửng
Đại doanh quân Hán đèn đuốc sáng trưng, lính gác dựa cố định vào viên môn ngủ gật, dưới ngọn đuốc không nhìn thấy binh sĩ đi tới đi lui tuần tra.
Lúc tiếng còi hiệu của quân Yến vang lên, lính gác quân Hán lập tức hoảng loạn thức dậy.
- Địch tập kích!
- Địch tập kích!
Lính gác trong doanh địa hô to la lớn, hoảng loạn giống như một con chuột nhìn thấy mèo.
Quân Yến vung binh khí trong tay lên, có mộc côn, có lưỡi liềm, có xiên, còn có không ít trường thương được tạo thành từ cán sáp ong ở trên đầu ghép một đầu thương sắt, Đại Hán chế hoành đao số lượng cực ít, càng đừng nói bộ sóc có giá thành rất cao. Thời gian này trường thương vẫn chưa phải là vũ khí chính trên chiến trường. Trong lịch sử, mãi đến khi Đại Tống kiến quốc mạnh mẽ đề xướng, trường thương mới dần dần thay thế đại sóc trở thành vũ khí chính.
Âu Dương Húc đã lưu ý trong lòng, không có đem kỵ binh ép lên phía trên cùng. Quân Yến trang bị đơn sơ, kỵ mã càng giống như bảo bối, hơn một vạn nhân mã thuộc hạ của gã mới chỉ có hơn sáu trăm quân kỵ binh, hơn sáu trăm người này là gã chắp vá lung tung mới trang bị thành, nếu chẳng may quân Hán có mai phục, gã không muốn đem vẻn vẹn chút vốn này đều nện vào. Sáu trăm kỵ binh này là thứ dùng để cứu mạng sống của gã, nếu chẳng may một ngày quân Yến bại trận rồi, có hơn sáu trăm kỵ bình này bảo vệ mình không chừng vẫn có thể thoát khỏi biển lửa.
Đám người xông lên phía trước mặt đều là bách tính góp nhặt giữa đường, mỗi người được phát một cây cán sáp ong vót nhọn dùng làm trường mâu, trên người mang quần áo rách rưới, ngay cả che thân cũng khó, đừng nói có khả năng phòng ngự gì. Giáp da của quân Hán chế là thứ mà binh sĩ quân Yến tha thiết mơ ước, cho dù khả năng phòng ngự của thứ đó thực ra cũng không có gì đặc biệt.
Mấy ngàn tên già yếu bị đuổi xông lên phía trên cùng, bọn trẻ mười lăm mười sáu và người già trên dưới năm mươi tuổi trong quân đội đều thuộc bia đỡ đạn, để bọn họ xông lên phía trước cho dù chết có nhiều bao nhiêu Âu Dương Húc cũng không đau lòng, hơn bốn nghìn nam tử tráng niên phía sau mới là đội ngũ trọng yếu của gã, chỉ cần hơn bốn nghìn người này còn ở đó, trong lòng gã sẽ có sức mạnh.
Binh sĩ quân Yến cắn răng xông lên trên cùng đã xông vào viên môn, trước đó lính gác quân Hán hô to gọi lớn cảnh báo đã chạy về phía sau, vừa chạy vừa gào to. Có lẽ quân Hán trên đường đuổi đến đã quá mệt mỏi, như tiếng hiệu cú mèo gáy đêm nghe chói tai, tiếng gào giết như sóng thần đều không thể đánh thức bọn họ từ trong giấc mộng.
Nếu Âu Dương Húc gan to một chút xông lên phía trước, nhất định sẽ phát hiện tình hình không đúng vậy, điều đáng tiếc là những lão bách tính bị cưỡng chế kéo đến làm binh chỉ mới mười mấy ngày đó ai có nghĩ tới có đánh lừa? Sau khi biết mấy nghìn người đã xông vào đại doanh quân Hán, Âu Dương Húc dưới sự bảo vệ của hơn sáu trăm kỵ binh sau khi xông vào viên môn mới có sự cảnh tỉnh, gã lập tức kéo chặt chiến mã, lớn tiếng truyền lệnh binh sĩ dừng tiến lên phía trước.
Hơn sáu trăm kỵ binh vây thành tầng tầng bảo vệ gã, bọn thân binh hét lớn khiến quân Yến phía trước dừng lùng tìm lại. Tôn Thúc Bảo ở phía sau đuổi theo dưới sự bảo vệ của thân binh cũng đuổi kịp Âu Dương Húc, hổn hển hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Đại doanh trống không!
Âu Dương Húc cau mày nói.
Tôn Thúc Bảo vô cùng hoảng sợ nói: - Nếu là trống không tại sao còn không rút về! Chẳng lẽ ngài không sợ quân Hán mai phục?
Âu Dương Húc thời gian ở Khánh Châu phủ, chỉ là công tử ăn chơi chưa có quan chức trên người, ỷ vào dòng họ của mình ở Khánh Châu phủ mà làm xằng làm bậy, để gã ức hiếp người thật thà đạp cửa quả phụ là sở trường của gã, còn để gã lĩnh binh đánh trận thật có chút không trâu bắt chó đi cày (ngoài khả năng). Gã có thể nhìn ra đại doanh quân Hán trống không khẳng định có vấn đề, có phải có mai phục không gã lúc mơ hồ cũng nghĩ đến, chỉ là não nhất thời hơi chậm, không có quay tới.
- Mau lui lại! Mau lui lại!
Âu Dương Húc được Tôn Thúc Bảo tức khắc dọa toàn thân toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng truyền lệnh quân Yến rút lui khỏi đại doanh. Tôn Thúc Bảo trừng mắt liếc mắt nhìn gã nói: - Nếu có mai phục sớm đã đến giết rồi!
Âu Dương Húc mặt đỏ lên, lập tức ngượng ngùng cười cười.
Vậy là mấy binh sĩ quân Yến đã áp bắt tên lính gác quân Hán chạy đến, tên lính gác quân Hán đó bị trói giống như chiếc bánh chưng, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn lại không có sợ hãi, bị xô xô đẩy đẩy đi, còn không ngừng cười lạnh. Một tên đội trưởng chạy đến nói nịnh nọt với Âu Dương Húc: - Báo cáo tướng quân, bắt được một tên quân Hán, trong doanh địa này chỉ có trên dưới trăm lính gác quân Hán, nhìn thấy đại quân xông tới đều ý thức chạy đi, chỉ có tên này chạy chậm, bị thuộc hạ bắt được.
- Hừ!
Tên lính gác quân Hán kia hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi cho rằng là các người bắt được lão tử? Nếu không phải Vương gia bàn giao ta ở đây đợi đại tướng quân Yến tới, sau đó giáp mặt nói với hắn mấy câu, thì dựa vào mấy tên bao cỏ các ngươi có thể bắt được lão tử? Không phải lão tử khinh thường ngươi, bảy tám tên như ngươi đến, lão tử một đao một tên đều gạt hết.
Tên đội trưởng đó nổi cơn tam bành muốn đánh tên lính gác quân Hán, Tôn Thúc Bảo quát: - Dừng tay!
Y thúc ngựa đi về phía trước mấy bước, dùng roi ngựa chỉ vào tên lính gác đó hỏi: - Là Lưu Lăng để ngươi ở lại chịu chết hay sao? Hắn muốn ngươi nói gì?
Tên lính gác quân Hán đó cười lạnh hỏi ngược lại: - Vương gia chỉ muốn ta chuyển lời đến Chủ tướng của quân Yến, ngươi chính là Chủ tướng?
Hắn bị bắt nhưng không chút sợ hãi, Tôn Thúc Bảo mặc dù bị hắn làm cho nghẹn lại một câu cũng không tức giận, trong lòng ngược lại đối với hảo hán như vậy càng thêm kính trọng mấy phần. Y nhìn lính gác quân Hán nói: - Mỗ chính là Trưởng sử hành quân trước trướng của Bệ hạ Đại Yến Tôn Thúc Bảo, có lời gì ngươi nói với ta được rồi.
Chủ soái của quân Yến là Âu Dương Húc, Tôn Thúc Bảo ôm đồm đảm nhiệm nói ra hiển nhiên là không có đặt gã trong mắt. Âu Dương Húc thở phì phì hừ lạnh một tiếng, chỉ là gã mặc dù là cháu tộc của Âu Dương Chuyên, nhưng Tôn Thúc Bảo là người tin cậy trước mặt Âu Dương Chuyên, luận thân sơ gã không được ưa thích hơn Tôn Thúc Bảo. Hơn nữa Trưởng sử hành quân có thể nói là người quyền lực lớn nhất dưới Chủ soái, Tôn Thúc Bảo bảo tên lính gác quân Hán kia có lời nói với y cũng không tính là tự đại.
- Chỉ là Trưởng sử? Ta còn cho rằng là bản thân Âu Dương Chuyên đến chứ.
Tên lính gác quân Hán hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, hiển nhiên không xem trọng Trưởng sử Tôn Thúc Bảo. Thân binh của Tôn Thúc Bảo quát một tiếng to gan, nhanh tay rút ra roi da quất lên trên vai của tên lính gác quân Hán đó, tên lính gác quân Hán đó cũng không tránh né, chỉ nhìn lạnh lùng tên thân binh đánh người đó, con ngươi đó sát khí lạnh lùng khiến cho tên thân binh đánh người đó hoảng sợ, theo bản năng lùi lại một bước.
Tôn Thúc Bảo thấy tên binh sĩ quân Hán bình thường không ngờ lại có uy thế như vậy, lại nhìn bộ dạng những tên được gọi là quân binh Đại Yến thuộc hạ của mình, trong lòng y không tránh khỏi thổn thức.
- Dừng tay! Không cần đánh hắn.
Tôn Thúc Bảo quát tháo ra lệnh thân binh của mình không cần động thủ nữa, nói với vẻ mặt ôn hòa: - Lưu Lăng có lời gì muốn ngươi nói?
Tên lính gác quân Hán tùy tiện nói: - Thôi đi, nếu bản thân Âu Dương Chuyên không đến, ta nói với ngươi cũng vậy. Vương gia nhà ta nói … Dây thừng quá chặt, ngươi sai bọn họ mở trói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi.
- To gan!
Bọn thân binh vung roi muốn đánh tiếp, Tôn Thúc Bảo mắng lại thân binh của mình. Trong lòng lại càng thêm thất vọng với bọn thủ hạ, đối phương chẳng qua là một tên binh sĩ nho nhỏ, trong vòng vây trên vạn người cho dù có nới lỏng dây trói còn có thể làm được chuyện gì quá giới hạn? Hạ lệnh thả trói cho lính gác quân Hán, Tôn Thúc Bảo nói: - Bây giờ có thể nói đi.
Lính gác quân Hán vận động hai chân nói: - Nhìn ngươi như vậy xem ra không tệ, ta sẽ nói cho ngươi, Vương gia nhà ta đã nói, nói các ngươi mau đuổi đến đại doanh đóng ở huyện Trúc Mã đi thôi, Vương gia đã mang quân đi đốt đại doanh của các ngươi rồi, trở về muộn, chỉ sợ đuổi không kịp để cứu hỏa.
Âu Dương Húc quá sợ hãi nói: - Ngươi nói lại lần nữa!
Tên lính gác quân Hán ừ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khinh thường. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng đại doanh của mình, rồi quay lại nhìn phương hướng huyện Trúc Mã, trên mặt đều là thần sắc không muốn rời. Bỗng nhiên hắn xoay người lại, một quyền đánh ngã xuống đất tên đội trưởng quân Yến trước đó trói mình, đoạt lấy đao thép trong tay của tên đội trưởng đó đâm mạnh vào tim của mình.
- Đại Hán uy vũ! Trung Vương uy vũ!
Sau một tiếng rống to vang trời, máu từ khóe miệng hắn chầm chậm chảy xuống. Trong lòng hắn không đành, nhưng sớm đã ôm lòng phải chết. Trong ánh mắt của hắn có hồi ức ôn nhu, còn có ý chí kiên định sắt đá.
- Người này lại cố ý kéo dài thời gian!
Tôn Thúc Bảo chợt tỉnh ngộ lại, y xoay người hô lớn hạ lệnh: - Hỏa tốc chạy về đại doanh huyện Trúc Mã!
Lúc đang quay đầu, nhìn về phương hướng đại doanh quân Yến tại huyện Trúc Mã, sắc trời bên đó đã trở thành một vùng đỏ rực, hiển nhiên lửa đã thiêu cháy rồi. Âu Dương Húc cũng bị hù đến chân tay luống cuống, Tôn Thúc Bảo hô to hạ lệnh để đội sau thành đội trước chạy trở về trợ giúp. Đồng thời sai thân binh của mình khẩn trương thông báo cho Âu Dương Chuyên Hoàng đế Đại Yến đang theo sát phía sau nhanh chóng rút quân về, tất cả sắp xếp này đều đã đưa ra, trong lòng y hoảng sợ như đang bị hồng thủy xâm nhập, y hiểu rõ, cho dù bây giờ có chạy trở về, chỉ sợ đại doanh huyện Trúc Mã đã không giữ nổi.
Âu Dương Húc và Tôn Thúc Bảo mang nhân mã gấp rút quay trở về, Âu Dương Chuyên nửa đường đuổi theo tự mình dẫn ba vạn nhân mã trở về trợ giúp. Hai bên hợp binh, gia tăng tốc độ chạy về đại doanh quân Yến ở huyện Trúc Mã. Ở phía xa nhìn thấy bên chỗ đại doanh ánh lửa ngút trời, ngọn lửa lớn nung đỏ nửa bầu trời. Ngọn lửa chỗ cao nhất có thể đến ba bốn trượng, dữ dội cuốn về hướng xa xa.
Càng nóng vội càng cảm thấy chậm, Âu Dương Chuyên không ngừng thúc giục quân đội gia tăng tốc độ chạy về. Ông ta bây giờ hận Lưu Lăng hận đến hàm răng ngứa ngáy, hận không thể từng miếng từng miếng cắn chết Lưu Lăng. Cái tên này quá giảo hoạt, không ngờ tính đến quân Yến tất sẽ đến tập kích doanh trại, hắn lại mang lính chạy vòng qua đường sau. Đại doanh ở huyện Trúc Mã hiện tại nhân mã còn lại mặc dù nhiều, nhưng lại đều là lão bách tính không thể lên mặt. Lương thảo chỉ còn lại không nhiều đều ở trong đại doanh huyện Trúc Mã, nếu bị quân Hán cho một mồi lửa đốt, vậy mười mấy vạn đại quân đó không cần người đánh, lập tức sẽ tự bỏ chạy sạch.
Ba vạn nhân mã có lực chiến đấu mạnh nhất mang ở bên mình, điều này khiến Âu Dương Chuyên thoáng yên tâm hơn chút. Không ngừng thúc dục quân lính nhanh hơn, Âu Dương Chuyên cảm thấy ngọn lửa trong đại doanh huyện Trúc Mã cũng đang cháy trong lòng của mình. Đốt ông ta tâm hoảng ý loạn, đốt ông ta khô cả miệng.
Cách đại doanh huyện Trúc Mã còn khoảng năm dặm, binh sĩ quân Yến đã gần như chạy hết sức. Nếu không phải người của đội đốc chiến ở sau lưng dùng đao xua đuổi, chỉ sợ có không ít binh sĩ quân Yến rớt lại phía sau. Khoảng cách này đã có thể nhìn thấy rõ ràng ngọn lửa ngập trời trong đại doanh huyện Trúc Mã, còn có thể nghe văng vẳng tiếng kêu giết. Càng chạy về phía trước, càng cảm nhận rõ sự thay đổi của nhiệt độ. Ban đầu gió bắc thổi trên mặt giống như đao quét qua, bây giờ đã ấm đến mức có thể nướng chín mặt của các binh sĩ.
Đuổi quá gấp, quân Yến đã không còn trận hình, đại đội nhân mã giống như chăn dê trải rộng ra một vùng lớn, rối rít hỗn loạn chạy trở về.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ hai bên trái phải đều truyền đến âm thanh của kèn hiệu, sau đó chỉ thấy ở hai bên sườn đội ngũ cách đó không xa bỗng nhiên bốc lên một biển lửa, kéo dài vài trăm mét. Chỉ là biển lửa đó nhìn ra lại cực kì kì quái, không ngờ bay giữa không trung, đung đưa ở vị trí chiều cao của một người, quỷ dị khiến lòng người sợ hãi. Bỗng nhiên, cùng với một tiếng vù vang lên, ngọn lửa đó bỗng nhiên dịch chuyển, không ngờ càng lên càng cao.
- Giơ khiên!
- Nhanh giơ khiên!
Tôn Thúc Bảo hô lớn giống như điên, y thúc ngựa chạy như bay trong đám người, không ngừng hô to để binh sĩ giơ khiên. Chỉ là đám người quá ồn áo, âm thanh của y trong tiếng hô hét của mấy vạn đại quân bị chìm ngập một chút cũng không còn.
Vậy là biển lửa ở đâu đang bay giữa không trung, rõ ràng là quân Hán đã đốt hỏa tiễn trên cung!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch