Tập kích ban đêm Hán doanh
Lưu Lăng suất quân dùng kế nghi binh dẫn dụ nhân mã của Phàn Vô Kỳ đến để tiêu diệt, Phàn Vô Kỳ đem toàn bộ sự chú ý tập trung ở tốc độ nhân mã của Lưu Lăng, hoàn toàn không ý thức đến bản thân đã chui vào bẫy của Lưu Lăng. Trong Yến quân tướng lĩnh đọc qua binh thư số lượng không nhiều, Phàn Vô Kỳ cũng tính là một trong số đó, trận kinh điển bán độ nhi kích (sang sông nửa chừng mà đánh) gã cũng ghi nhớ kỹ trong lòng. Đáng tiếc là, gã có thể ghi nhớ, nhưng thời khắc mấu chốt lại không có nghĩ tới.
Phàn Vô Kỳ hoàn toàn bị Lưu Lăng nắm mũi, chỉ cần cử nhiều du kỵ sang hai cánh, nhất định sẽ phát hiện kỵ binh bộ của Hoa Linh qua sông vòng quay về ngoài mười dặm. Nếu gã không gấp truy đuổi nhịp chân của quân Hán, trước tiên phái trinh thám qua sông thâm nhập tra xét một phen, sẽ không trúng mai phục của quân Hán.
Quân Hán sau khi hành quân cấp tốc một ngày một đêm thực sự sức chiến đấu đã giảm đi nhiều, mặc dù một vạn quân Hán này chính là nhân mã tinh nhuệ của Thái Nguyên Phủ, đều là lão binh còn sót lại trên trận chiến Ngọc Châu, nhưng thể lực tiêu hao dù sao không phải dùng kinh nghiệm có thể bù lại hoàn toàn. Quân Hán quay lại giết, hoàn toàn dựa vào tinh thần, nếu Phàn Vô Kỳ ổn định thế trận chống lại Hán quân luân phiên công kích chưa chắc sẽ bại thảm hại như vậy.
Sĩ khí quân Hán đều bắt nguồn từ Lưu Lăng, chỉ cần có Lưu Lăng ở đó, sĩ binh quân Hán cho dù còn mệt cũng đều ôm chặt một trái tim tất thắng. Danh tướng trăm trận cũng là tướng sĩ thuộc hạ kết hợp và hỗ trợ lẫn nhau, danh tướng cho các binh sĩ dũng khí, còn các binh sĩ cho tướng lĩnh thắng lợi.
Khi nhìn thấy binh sĩ thuộc hạ của mình kêu gào như sói đòi qua sông đánh quân Yến, chiến sự vẫn chưa bắt đầu, Lưu Lăng đã biết mình thắng lợi rồi.
Truyền lệnh Hoa Tam Lang đem quân vòng ra phía sau lưng quân Yến mà đi, Lưu Lăng tự dẫn binh hướng về sông Tiểu Hộ giết. Mặc dù thời tiết lạnh muốn chết, nhưng nước sông Tiểu Hộ chỉ kết thành một lớp băng, không giống sông lớn Đại Giang, đến mùa đông kết thành một lớp băng dày đặc, kỵ mã chỉ cần không rải ra bốn phía chạy đều có thể đi qua. Băng trên sông Tiểu Hộ một người cẩn thận đi qua có lẽ còn được, quân đội lớn chỉ cần bước lên đi lập tức có thể chấn động bị sụp xuống mặt sông.
Mà lúc Lưu Lăng suất quân qua sông, mặt băng cũng không có bị phá hư diện tích lớn, quân Yến vội vàng truy đuổi đến từ phía sau không biết quân Hán làm sao qua sông, đành phải tìm thuyền mà qua sông. Binh sĩ đứng ở phía trước con thuyền nhỏ dùng côn gỗ gõ mặt băng, binh sĩ chèo thuyền phía sau mệt chảy mồ hôi cũng chưa đi được bao xa.
Lúc quân Hán qua sông lại thoải mái hơn nhiều, Lưu Băng để binh sĩ đem cái khiên lớn đặt cùng với nhau, tạo thành ròng rọc đưa ra số lượng lớn. Một khối khiên lớn cỡ khổ một tấm ván cửa, hơn mười khối khiên lớn ghép lại với nhau một lần thì có thể trượt năm sáu mươi người. Cho dù là cả trạm chiến mã ở trên ròng rọc cũng sẽ không rớt xuống, hơn nữa tốc độ ròng rọc qua sông so với thuyền còn nhanh hơn nhiều.
Quân Yến không có nghĩ tới cách này, lúc bọn họ qua sông rất nhiều thuyền nhỏ bị kẹt ở trong băng nổi, không nhúc nhích được. Lưu Lăng lúc chỉ huy quân đi giết, binh sĩ trong sông mắt nhìn thấy đồng đội của mình bị quân Hán loạn tiễn bắn chết lại bất lực, còn chưa đợi đồng cảm với đồng đội đã bị mũi tên của quân Hán ngắm đúng vào chính họ. Kẹt ở trong sông tiến lên trước không được, quay về sau cũng không được, chỉ trơ mắt nhìn quân Hán đem mình thành tấm bia mà bắn.
Sông Tiểu Hộ chỉ có rộng một trăm bảy mươi tám bước, quân Yến kẹt ở trong sông trở thành bia ngắm của quân Hán, mà cung tiễn thủ của quân Yến ở bên kia bờ sông lại bắn không được bao xa. Cho dù miễn cưỡng bắn đến bên kia sông, tên đã nhẹ đường lực bay cũng chưa được một nửa. Bốn nghìn quân Yến qua sông vốn do truy đuổi quân Hán lúc nhanh lúc chậm mà mệt gần như không còn sức, phần lớn quân khó khăn đến được bên bờ đặt mông xuống ngồi không còn muốn đứng dậy.
Kỵ binh quân Hán lúc giết đến, bọn chúng rất nhiều người vẫn còn chưa kịp cầm vũ khí lên, đã bị quân Hán xua đuổi chạy trở lại, một nửa bị bắn chết, một nửa còn lại chết đuối trong sông Tiểu Hộ.
Lần này Lưu Lăng đem theo Thần Chiến doanh xuống phía nam, từ Thần Phong doanh và Thần Cơ doanh mỗi nơi điều động năm trăm kỵ binh, thêm một nghìn kỵ binh của Thần Chiến doanh cộng lại hai nghìn, bộ binh chín nghìn, giữ lại năm nghìn ở chỗ cũ nghỉ ngơi căn bản chưa có tham chiến. Hai ngàn kỵ binh bốn nghìn bộ binh giống như sấm sét đem hơn một vạn quân Yến giết không còn mảnh giáp.
Đoạn sông Tiểu Hộ này dường như bị các thi thể làm cho tắc nghẽn, xác chết nổi kẹt trong băng không hề nhúc nhích, mặc cho nước sông cọ rửa vết máu trên thân thể, từ đoạn này ngược xuống mười dặm, nước sông đều là màu đỏ, ngoài mười dặm màu mới dần dần nhạt bớt, nhưng cho dù nước sông buốt lạnh cũng không đông được mùi máu tươi kinh hãi lòng người.
Tiêu diệt toàn bộ bộ phận của Phàn Vô Kỳ, Lưu Lăng hạ lệnh binh sĩ dọn dẹp chiến trường sau đó lại hướng về mười dặm phía bắc sông Tiểu Hộ cắm trại. Để cho binh sĩ thủ hạ yên ổn ngủ một giấc lớn, dùng đồ quân Yến thu hoạch được tiếp viện cho một bữa cơm no xong, quân Hán lại chầm chậm lên đường, cũng nhìn không ra một bộ dạng cấp bách gì.
Sau khi qua sông Tiểu Hộ đi về hướng đông bắc một trăm năm mươi dặm chính là địa giới của huyện Trúc Mã, lộ trình hai ngày hành quân gấp có thể đuổi kịp quân Hán đi đủ bốn ngày rưỡi còn chưa tới. Âu Dương Húc mai phục ở trên núi Mang Ngưu vất vả lắm mới thấy bóng dáng của quân Hán, xăn tay đợi thì phát hiện quân Hán lại dựng trại đóng quân cách núi Mang Ngưu ngoài mười dặm. Lúc này mới qua buổi trưa, quân Hán nếu tiếp tục đi thì qua hai giờ nữa là có thể đến chỗ quân Yến cắm trại cách đó ba dặm.
Ai ngờ tới quân Hán vẫn mệt mỏi đến bộ dạng này, rõ ràng đường chỉ còn cách chưa đến hai mươi dặm không ngờ lại không đi nữa. Quân Yến nghênh ngang ngồi trên núi Mang Ngưu mắt nhìn đăm đăm chỗ đóng trại của quân Hán, đám quân Yến trên núi nôn nóng như ngồi trên đống lửa. Không phải quân Yến võ dũng sốt ruột muốn liều mạng, mà là nấp trên núi Mang Ngưu đã năm sáu ngày, bọn họ đã cạn lương thực rồi.
Chiến tuyến quân Yến quá dài, lại thêm quân Hán Phủ Viễn của các bộ Đỗ Nghĩa đang đóng quân ở phía bắc Khánh Châu phủ, lương thảo Khánh Châu phủ căn bản không thể chuyển ra ngoài. Từ sáu vạn người tăng đến mười ba vạn, Âu Dương Chuyên đã càn quét sạch những chỗ đi qua, ngay cả bọ rệp đều không còn. Phàm là những thứ có thể ăn đều mang đi hết, nhưng lại không đủ cho mười ba vạn đại quân tiêu hao. Vốn cho rằng Lưu Lăng sẽ nhanh chóng đuổi đến quyết chiến, chỉ cần đánh bại Lưu Lăng sau đó tiếp tục đi lên phía bắc, ven đường tiếp tục cướp đoạt, đại quân chạy đến Thái Nguyên phủ, trên đường có không ít huyện giàu có và nông trang khá giả, tập hợp lương thực một tháng chắc vấn đề không còn lớn. Chỉ cần công phá Thái Nguyên phủ, lương thực trong kho kinh thành đủ cho mười mấy vạn đại quân ăn được cả tháng.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, quân Hán cướp quân nhu lương thực của quân Phàn Vô Kỳ cũng không nóng vội quyết chiến. Một vạn người mang theo lương thực của hai vạn người cũng đủ ăn trong mười ngày, bọn chúng đứng vững hơn nhiều so với quân Yến.
Vào ngày thứ sáu đại quân đóng ở huyện Trúc Mã quân Hán mới khoan thai đi, binh sĩ quân Yến lúc này được cấp từ mỗi ngày một lương khô hai cháo loãng đổi thành một ngày chỉ có hai bữa uống cháo loãng. Đây vẫn là đãi ngộ ở trong đại doanh, còn quân Yến mai phục trên núi Mang Ngưu từ hôm trước đã bắt đầu cắt không có cơm ăn, mỗi ngày miễn cưỡng chỉ có thể uống một chút cháo loãng. Trời đông giá rét, trên núi Mang Ngưu lại không có con vật hoang dã gì có thể bắt, hơn một vạn quân Yến ở trên núi có thể nói đói rét khổ cực.
Bốn chữ “trông mòn con mắt” bây giờ dùng để hình dung tâm trạng của binh sĩ quân Yến lại càng thích hợp, trước đây chưa từng ngóng nhìn quân địch đuổi đến vội đến như vậy. Chỉ là quân Hán lúc đến đây, lại cố tình không nóng vội! Nhìn khói bếp mù mịt bay lên từ chỗ doanh trại quân Hán ngoài mười dặm, bụng của binh sĩ quân Yến đồng loạt bắt đầu kêu lên.
Âu Dương Húc ngậm một cây cỏ nhai nhai dùng sức phun ra, căn dặn thân binh trở về đại doanh xin chỉ thị hành động bước tiếp theo. Dựa vào tính tình của gã bây giờ nhân lúc quân Hán chỗ ở chưa ổn định xông lên giết, chỉ là xem xét vị trí ở ngoài hai mươi dặm, gã thực sự không dám tự tiện hạ lệnh.
Hai mươi dặm, kỵ binh dùng ngựa chạy một lần qua lại cũng phải hai canh giờ, đến lúc đó quân Hán đã cắm trại xong ổn định trận tuyến, cái giá phải trả muốn xông qua giết quá lớn. Nhân mã bản bộ hơn một vạn người này là tiền vốn của Âu Dương Húc an thân gởi phận, gã vẫn không nỡ đem toàn bộ đánh cược.
Chịu đựng bụng đói đến khi thân binh quay trở về, mệnh lệnh đến lại là mệnh lệnh đợi như ban đầu. Âu Dương Húc tức không được đánh, hung hăng phun nước bọt hùng hổ đi trở vào trong sơn động nghỉ ngơi.
Đêm đó đang nghỉ, ý chỉ của Bệ hạ đến. Tôn Thúc Bảo tự mình đến núi Mang Ngưu, truyền lệnh Âu Dương Húc lập tức tập kết nhân mã giết chớp nhoáng ban đêm doanh địa quân Hán. Âu Dương Húc tức giận hỏi ai đưa biện pháp tồi này, Tôn Thúc Bảo còn lí giải rất có đạo lý, nói tất cả không có thông báo trước với gã, là sợ để lộ tin tức. Âu Dương Húc tức muốn chửi mẹ, quân Hán cách xa ngoài mười dặm, để lộ cái thứ lông chim tin tức gì?
Gấp gáp tổ chức nhân mã xuống núi, người ngậm tăm ngựa miệng nhai, một vạn nhân mã phân thành vô số dòng suối nhỏ từ trên núi lần mò xuống. Ban đêm trời đông gió rét cực kì hắc ám, quân Yến không dám nhen lửa, chỉ có thể mò đi bước nông bước sâu, đường núi không dễ đi, có rất nhiều binh sĩ té bị thương.
Khi cách đại doanh quân Hán chưa đầy một dặm, binh lính dừng lại, nhìn đại doanh quân Hán đèn đuốc sáng trưng, còn có binh sĩ quân Hán gác đêm lờ mờ bên ngoài doanh địa, Âu Dương Húc trong lòng nghi ngờ.
- Trưởng sử đại nhân, xem ra quân Hán có phòng bị, chúng ta…
Âu Dương Húc quay đầu hỏi Tôn Thúc Bảo.
Tôn Thúc Bảo nhìn chằm chằm doanh địa quân Hán ở phía trước, ra sức nhìn rồi nói: - Không có nhìn thấy lính gác tuần tra, chỉ có trạm canh gác cố định ở bốn phía doanh địa. Quân Hán thế nào cũng mệt mỏi, lúc này đã là giờ sửu, chính là lúc con người chìm vào giấc ngủ sâu nhất, chúng ta giết qua quân Hán chắc chắn đại loạn!
Âu Dương Húc lẩm bẩm nói: - Nhưng ta chỉ có hơn một vạn binh mã này, nếu chẳng may…
Tôn Thúc Bảo hung hăng trợn mắt liếc nhìn thằng cha không có năng lực này nói: - Trung Võ tướng quân yên tâm, tối nay sau khi đánh thắng quân Hán, Trung Võ doanh tổn thất bao nhiêu người, ta sẽ xin Bệ hạ cấp cho ngài bấy nhiêu người. Hơn nữa trang bị, quân nhu của quân Hán cho người Trung Võ doanh của ngài chọn trước, các tướng lĩnh các doanh khác đảm bảo một câu oán trách đều không có!
Nghe Tôn Thúc Bảo nói như vậy, lại nghĩ đến trang bị trên người quân Hán khiến người ta đỏ mắt, Âu Dương Húc hung hăng nuốt nước bọt. Nếu có thể đem trang bị của quân Hán đều phân cho Trung Võ doanh, vậy nhân mã thuộc hạ của mình sẽ là đội quân có lực chiến đấu nhất trong quân Yến, tay một thanh hoành đao, hoặc bộ sóc, phác đao, mạch đao, mỗi người một bộ áo giáp da bò thật dày, nghĩ thấy đúng là đẹp.
Cẩn thận nhìn chăm chú một lát, thấy trong đại doanh quân Hán mặc dù đèn đuốc sáng trưng nhưng thực ra không có phòng bị nào. Âu Dương Húc cắn răng nói: - Trưởng sử đại nhân thân phận tôn quý, vẫn nên ở phía sau để cổ động mạt tướng thì hơn. Trên chiến trận đao kiếm không có mắt, nếu Trưởng sử đại nhân bị thương, mạt tướng cũng không dễ khai báo chỗ Bệ hạ.
Tôn Thúc Bảo lườm gã một cái nói: - Trung Võ tướng quân chỉ cần quản xông lên giết, xảy ra chuyện gì Tôn mỗ hiển nhiên không trách tội lên đầu Tướng quân. Bệ hạ thân tự lãnh ba vạn binh đi theo phía sau, Tướng quân vẫn là nên nghĩ giết giặc lập công như thế nào đi!
Thấy Tôn Thúc Bảo hiểu ý của mình, Âu Dương Húc kích động, nhảy mạnh lên lưng ngựa.
- Thổi kèn! Thổi kèn!
Gã rút ra đao thép hét lớn: - Kỵ binh xông lên công kích doanh địch, bộ binh ở phía sau, đừng để lại một tên nào sống, Bệ hạ đã đồng ý với ta, bất kể đoạt được thứ gì đều quy về sở hữu cá nhân. Giết thôi!
Tiếng kèn hiệu ô ô thổi lên, quân Yến bụng đói đã nắm thật chặt dây đai quần, reo hò vùng vẫy binh khí trong tay vô cùng kỳ quái giống như điên xông lên đại doanh quân Hán.
Quân Yến giống như thủy triều bị đè nén, trong mắt bọn chúng những thứ thấy được dường như không phải một đại doanh của quân Hán, mà là một chiếc bánh bao không nhân trong tô vừa mới chưng chín, cơm trắng lập lòe, còn có thịt băm nấu nhừ. Toàn bộ đại doanh quân Hán giống như một chiếc bánh bao thịt bốc hơi nóng thơm ngào ngạt, người thèm chảy thẳng nước miếng.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch