Đế Trụ

Chương 204:

Chương Trước Chương Tiếp

Sông Tiểu Hộ

Hơn mười vạn quân Yên chia làm ba cánh, một cánh do Vân Huy tướng quân, Tiên phong tướng Tào Đạm dẫn hai vạn binh quay về cứu Khánh Châu phủ. Một cánh do Quy Đức tướng quân Phàn Vô Kỳ dẫn một vạn binh mã bày trận bên bờ nam sông Dã Ngưu, chỉ đợi Lưu Lăng tới. Hoàng đế nước Yên Âu Dương Chuyên lưu lại con thứ của mình là Tề vương Âu Dương Tử Loan dẫn hai vạn binh tiếp tục bao vây Cù Châu, bản thân ông ta đem theo sáu vạn binh mã vượt qua sông Dã Ngưu phi thẳng đến Thái Nguyên phủ.

Dọc đường đi lần lượt qua ba huyện là Ngũ Sơn, Côn Thái và Trụ huyện, qua mỗi một nơi đều giống như châu chấu quét qua, cướp đoạt sạch sẽ. Vẫn là dùng cách cũ, đàn ông mười lăm tuổi trở lên năm mươi tuổi trở xuống bắt buộc phải tòng quân nếu không giết không tha, sau khi đi qua ba huyện quân Yên từ sáu vạn tăng lên thành mười ba vạn.

Cách Thái Nguyên phủ còn rất xa, Âu Dương Chuyên có lòng tin đợi đến khi đánh đến chân thành Thái Nguyên có thể kéo theo một đại quân hơn hai mươi vạn người. Sau khi quân Yên đi qua, khắp nơi giống như bị cày xéo qua. Lương thực trong kho, lương thực ít ỏi trong nhà dân đều bị cướp sạch không còn một miếng, mười ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp hướng về Thái Nguyên.

Đi tới huyện Trúc Mã đột nhiên thu được tin từ trinh sát, một vạn nhân mã do Lưu Lăng dẫn đầu không đi Cù Châu, mà cắt xéo qua nghêng hướng đại quân. Sau khi nghe được tin này Âu Dương Chuyên tâm trạng vô cùng tốt, thứ nhất là do Lưu Lăng không đi Cù Châu, sớm muộn Cù Châu cũng bị quân Yên công phá. Hai là mười ba vạn đại quân dưới trướng mình hiện giờ, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ nhấn chìm Lưu Lăng. Một vạn nhân mã của Quy Đức tướng quân Phàn Vô Kỳ đang ở bờ nam sông Dã Ngưu, ông ta đã sai người lệnh cho Phàn Vô Kỳ qua sông đuổi theo quân Lưu Lăng từ sau lưng, đến lúc đó hai mặt giáp công, tất có thể đả bại quân Hán.

Sau khi phá huyện Trúc Mã, Âu Dương Chuyên hạ lệnh đại quân dừng chân tiến hành nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ chờ Lưu Lăng tới. Ông ta chia mười ba vạn đại quân thành năm lộ an doanh, các doanh dày đặc ước chừng chiếm hơn mười dặm.

Chưa được nửa ngày tin tức từ trinh sát lại đưa tới, Âu Dương Chuyên căn cứ vào vị trí mà binh mã của Lưu Lăng đang đi để đoán tốc độ hành quân của hắn.

- Một ngày hành quân không quá ba mươi dặm?

Âu Dương Chuyên nhíu mày, phất tay cho phép trinh sát lui đi.

- Thúc Bảo, ngươi thấy sao?

Kể từ khi Tôn Thúc Bảo hiến diệu kế cho y, Âu Dương Chuyên ngày càng tín nhiệm hắn.

Tôn Thúc Bảo xem xét địa đồ cũng cau chặt mày lại, cái tên Lưu Lăng này trước nay dụng binh nhanh gọn quyết đoán, cớ sao lần này hành động lại chậm chạp như vậy? Nghĩ nửa ngày cũng đoán không ra dụng ý của Lưu Lăng, chỉ còn cách ngượng ngùng nói: - Có lẽ hắn biết Bệ hạ quân uy đang lên nên không dám tốc chiến, đi đường chậm một chút, thể lực của binh sĩ cũng tiêu hao ít đi. Đợi đến khi giao chiến với quân ta sẽ không bị mất sức quá.

Âu Dương Chuyên nghe ra trong lời nói của Tôn Thúc Bảo dường như không được tự tin, dựa vào hiểu biết của ông ta với Lưu Lăng cũng không cho rằng Lưu Lăng sẽ bố trí quân ở các huyện châu dọc theo đường đi của quân Yên. Lại nói Lưu Lăng con người này dụng binh trước nay luôn tự phụ, chưa nhìn thấy thì chưa biết sợ mười ba vạn đại quân hợp lại dưới trướng mình.

- Thúc Bảo đoán cũng có lý, như vậy đi, sai người nhanh chóng đi báo cho Phàn Vô Kỳ bảo hắn không cần đuổi theo quá sát, chỉ cần chắc chắn khống chế Lưu Lăng, đợi đến huyện Trúc Mã quyết đấu cùng hắn cũng không muộn!

Âu Dương Chuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi ra lệnh.

Tôn Thúc Bảo gật đầu nói: - Bệ hạ anh minh, tên Lưu Lăng đó dụng binh trước nay vẫn quỷ kế đa đoán, hiện giờ Đại Yên ta binh hùng tướng mạnh, gấp mười mấy lần binh mã của Lưu Lăng, chỉ cần đánh chắc thắng chắc, hắn chắc chắn sẽ không chiếm được chút lợi nào!

Âu Dương Chuyên nói: - Ừ, mặc dù nói vậy nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, dù sao tên Lưu Lăng đó từ khi mười mấy tuổi đã bắt đầu chinh chiến đến nay đã được gần mười năm, ít nhiều hơn trăm trận đánh chưa từng thua trận nào. Mặc dù nhân mã trong tay hắn chỉ có một vạn nhưng lại là quân tinh nhuệ của Thái Nguyên phủ, nếu tính toán không tốt rất có thể sẽ thực sự không tóm được hắn.

Tôn Thúc Bảo nói: - Bệ hạ có thể sai người bố trí thêm chướng ngại vật ở ngoài trại, tăng cường trinh sát, nhân sự tuần tra buổi đêm có thể tăng gấp đôi, phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.

Âu Dương Chuyên gật đầu: - Cứ làm theo lời ngươi bảo. Còn nữa, bảo con trai ta tấn công Cù Châu nhanh một chút, có thể làm rối loạn quân tâm phe Lưu Lăng.

Tôn Thúc Bảo vỗ tay nói: - Bệ hạ diệu kế!

Âu Dương Chuyên cười ha hả nói: - Trẫm sao có thể coi là diệu kế, chỉ là dựa vào tình thế sắp đặt đối sách thôi. Cũng giống như ngươi nói, hiện nay quân đội Đại Yên ta gấp mười mấy lần quân của Lưu Lăng, hắn dù có là Tôn Vũ tái sinh, Nhạc Phi chuyển thế, chỉ cần chúng ta không để cho hắn thừa bất kỳ cơ hội nào thì hắn cũng đành phải bó tay thôi!

Sang ngày hôm sau, trinh sát báo cáo: quân Lưu Lăng đột nhiên tăng tốc, trong một ngày một đêm tức tốc hành quân một trăm dặm, bỏ lại quân của Phàn Vô Kỳ, hiện giờ cách huyện Trúc Mã chưa đầy ba trăm dặm.

Âu Dương Chuyên lập tức phái người tăng cường tuần tra, lệnh cho binh sĩ các doanh buổi tối đi ngủ cũng không được cởi bỏ áo giáp đề phòng Lưu Lăng đánh lén. Đối với mệnh lệnh này quân Yên phần lớn đều không có ý kiến gì, người có ý kiến thì đều là lão binh hộ lương quân lúc trước. Bởi vì ngoại trừ những lão binh hộ lương quân ra, những dân binh tập hợp được căn bản là không có áo giáp. Quân Yên đều dùng khăn xanh trùm đầu để phân biệt dân binh, gọi là quân đầu xanh, hoặc bị dân binh gọi là quân trùm đầu.

Lại nửa ngày sau, trinh sát báo cáo, tốc độ hành quân của Lưu Lăng đột nhiên chậm lại. Cách đó một trăm bốn mươi dặm hạ trại nghỉ ngơi, nhân mã của tướng quân Phàn Vô Kỳ đã đuổi kịp sau lưng. Sau khi nghỉ ngơi xong quân Hán khôi phục tốc độ hành quân một ngày không quá ba mươi dặm, chậm như sên hướng về phía huyện Trúc Mã.

Âu Dương Chuyên triệu tập quần thần bàn bạc đối sách, không ai đoán ra được rốt cục quân Hán có ý đồ gì. Có điều mọi người đều cho rằng chỉ cần ở huyện Trúc Mã đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, Lưu Lăng cho dù có trăm ngàn diệu kế cũng không thể thi triển được. Âu Dương Chuyên dặn dò hạ nhân bảo binh lính thư giãn một chút, ngoại trừ tăng cường tuần tra ra những kẻ khác tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để hồi phục tinh lực ứng phó với đại chiến phía sau.

Lại qua một ngày, trinh sát báo cáo, Lưu Lăng thống lĩnh đại quân tăng tốc lần nữa, một ngày một đêm hành quân trăm dặm, lần thứ hai bỏ xa sau lưng quân của Phàn Vô Kỳ. Hơn nữa sau một ngày một đêm quân Hán không hề dừng chân nghỉ ngơi, sau khi vượt qua sông Tiểu Hộ vẫn nhanh chóng tiến quân, binh sĩ vừa đi đường vừa ăn cơm uống nước, thần tốc hướng về phía huyện Trúc Mã.

Âu Dương Chuyên thất kinh, sau khi triệu tập thủ hạ bàn bạc liền rút ra kết luận, Lưu Lăng lúc nhanh lúc chậm như vậy là muốn bỏ rơi quân Phàn Vô Kỳ sau lưng, cố gắng nhanh chóng chạy đến huyện Trúc Mã giao chiến với quân Yên!

- Cái tên Lưu Lăng điên rồ này, hành quân nhanh như vậy là để bỏ rơi quân của Phàn Vô Kỳ, sau khi đến huyện Trúc Mã quân Hán đã thế suy sức yếu, sao có thể chống lại mười ba vạn đại quân của Đại Yên ta? Lấy đám quân đi đường xa mệt mỏi chống lại đội quân được nghỉ ngơi tử tế của ta, hơn nữa quân ta còn đông gấp mười mấy lần quân hắn, lẽ nào hắn chưa từng đọc qua binh thư sao?

Đại tướng quân Âu Dương Thân cau mày mắng.

- Kẻ này quỷ kế đa đoan, lẽ nào còn có ý đồ khác?

Tôn Thúc Bảo lẩm bẩm nói.

Trung Võ tướng quân Âu Dương Húc nói: - Mặc kệ hắn mưu mô quỷ kế gì, chỉ cần đợi hắn tới, thừa dịp hắn còn chưa đặt chân vững đánh một đòn thật đau. Dựa vào một vạn người trong tay hắn có thể lật được tình thế sao? Mạt tướng nguyện đem năm ngàn binh mã ra nghênh chiến với Lưu Lăng, nếu không chém đầu được tên tặc này mạt tướng nguyện chịu phạt!

Âu Dương Chuyên nói: - Không được lỗ mãng, Phàn Vô Kỳ sau khi phát hiện quân Hán tăng tốc tất sẽ xua quân đuổi theo, có y đuổi sau lưng, Lưu Lăng có muốn giở kế cũng không có cửa. Trẫm biết ngươi trung dũng, nhưng tên Lưu Lăng đó nổi tiếng là khó đối phó. Trẫm chỉ cần ôm cây đợi thỏ ở đây, đợi sau khi Phàn Vô Kỳ đuổi kịp Lưu Lăng rồi giáp kích mới đảm bảo không xảy ra sai sót.

Tôn Thúc Bảo nói:

- Bệ nói nói rất phải, nhưng đề nghị của Trung Võ tướng quân cũng không hẳn là không thể thử. Như vậy đi, Bệ hạ có thể lệnh cho Trung Võ tướng quân dẫn một vạn quân, cách đại doanh ba mươi dặm có một ngọn núi gọi là núi Mang Ngưu địa thế hiểm trở, Trung Vũ tướng quân đem quân mai phục ở trên núi, chỉ cần đợi quân Lưu Lăng tới, bỏ qua quân tiên phong của hắn, đợi người ngựa đi qua được một nửa rồi mới từ trên núi đánh xuống, chắc chắn có thể làm quân Hán trọng thương. Đến lúc đó Bệ hạ đích thân dẫn đại quân giáng một đòn sấm sét vào quân Hán, Lưu Lăng ắt phải chết!

Âu Dương Chuyên khen ngợi: - Tào Tháo nhờ có Quách Gia mà hùng cứ phương bắc, Lưu Bị có Khổng Minh mà bình định Xuyên Thục, Trẫm có Thúc Bảo, lo gì đại sự không thành?

Trong lòng Tôn Thúc Bảo đối với hai ví dụ mà Âu Dương Chuyên vừa nói không lấy gì làm vui vẻ, ngược lại còn bị ví dụ của Âu Dương Chuyên làm cho hoang mang. Quách Gia chết sớm, không thể trông thấy bá nghiệp cuối cùng của Tào Tháo. Khổng Minh sống trong mệt mỏi, đến cuối cùng vẫn rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn. Có điều y có không vui cũng không thể cãi lại Âu Dương Chuyên, chỉ có thể hành đại lễ nói: - Bệ hạ quá lời rồi, Quách Gia Khổng Minh đều là thiên tài kiệt xuất, Thúc Bảo có tài đức gì sánh ngang với các bậc đại hiền?

Âu Dương Chuyên không nghe ra hàm ý không vui trong lời nói của Tôn Thúc Bảo, y kéo tay Tôn Thúc Bảo nói: - Ngươi chính là Gia Cát Khổng Minh của trẫm, chính là Quách Phụng Hiếu của trẫm! Đợi sau này thống nhất được thiên hạ, trẫm sẽ phong cho ngươi làm Quốc công! Không, trẫm sẽ phong ngươi làm Vương!

Tôn Thúc Bảo bị hù cho run rẩy, vội vã quỳ xuống nói: - Vi thần sợ hãi, mong Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.

Âu Dương Chuyên thấy Tôn Thúc Bảo biết nghĩ cho đại thể như vậy càng cao hứng, y cười đỡ Tôn Thúc Bảo lên nói: - Việc này đợi sau khi bình định thiên hạ xong bàn tiếp, hiện giờ trẫm phải giải quyết cái gai Lưu Lăng trước đã.

Mọi người lại bàn bạc một hồi, xác nhận không còn kẽ hở nào, Âu Dương Chuyên liền hạ chỉ phái Trung Võ tướng quân Âu Dương Húc dẫn một vạn binh mai phục tại núi Mang Ngưu, chỉ đợi Lưu Lăng tới là giết hắn không còn manh giáp.

Lại qua một ngày, trinh sát báo cáo tin tức khiến cho Âu Dương Chuyên như bị giáng một gậy vào đầu!

Không chỉ Âu Dương Chuyên thất kinh sợ hãi đến mức ngã phịch xuống ghế, ngay đến bọn Tôn Thúc Bảo và Âu Dương Thân cũng sợ đến mồ hôi đầm đìa. Trinh sát chạy tới báo tin, sau khi nhân mã của Lưu Lăng vượt qua sông Tiểu Hộ lại cấp tốc hành quân ba mươi dặm rồi hạ trại nghỉ ngơi. Phàn Vô Kỳ thúc quân vượt sông đuổi theo, một vạn nhân mã vừa vượt sông được bốn ngàn người, quân Hán đột nhiên đánh úp cho không kịp trở mặt. Lưu Lăng đích thân dẫn quân tiên phong, quân Hán vốn đi đường một ngày một đêm tựa như không biết mệt mỏi, như mãnh hổ hạ sơn, giết quân Phàn Vô kỳ đang qua sông trở tay không kịp.

Phàn Vô Kỳ bị quân Hán tập kích, xua quân tức tốc vượt sông, không biết sao thuyền bè phần lớn đều đã bị quân Hán qua sông lúc trước thiêu hủy hết, chỉ còn vài chục chiếc thuyền con căn bản là không thể nhanh chóng đưa đại quân qua sông. Hơn bốn ngàn quân Yên đã qua bên kia sông bị quân Hán bao vây giết như săn mồi. Còn chưa đợi Phàn Vô Kỳ kịp phản ứng lại, không biểt từ lúc nào Đại tướng quân Hán là Hoa Linh đã lén lút qua sông từ hướng khác dẫn theo một ngàn kỵ binh chặn phía sau Phàn Vô Kỳ, hơn năm ngàn quân Yên lại bị một ngàn quân Hán đánh cho đại bại. Quân Yên bị đánh cho tháo chạy như vịt, rơi xuống nước chết chìm vô số.

Quân Hán nhân cơ hội qua sông, đánh cho quân Yên ở bờ nam không kịp đáp trả. Phàn Vô Kỳ đem hơn một ngàn người đột phá khỏi vòng vây, lại bị Hoa Tam Lang truy sát phía sau. Hai bên lại là một trận đại chiến, quân Yên bị dọa cho sợ vỡ mật tháo chạy tứ phía, quân Hán còn chưa đuổi tới phía trước đã chạy mất hơn nửa. Phàn Vô Kỳ dẫn theo chưa đến một trăm kỵ binh giao chiến với quân Hán, bị tướng Hán là Hoa Linh bắn chết.

Trận chiến trên sông Tiểu Hộ, Lưu Lăng chỉ tổn thất chưa đến năm trăm nhân mã, giết sạch một vạn quân Yên. Phàn Vô Kỳ bỏ mạng, sau lưng Lưu Lăng đã không còn phải lo ngại, hiện giờ đang tăng tốc tiến về huyện Trúc Mã!

Tin này vừa truyền đến huyện Trúc Mã, như một viên đá làm dấy lên ngàn đợt sóng.

Ngay cả Tôn Thúc Bảo vốn điềm tĩnh như vậy, cũng bị hù cho toàn thân run rẩy.

Lưu Lăng, thì ra lợi hại như vậy.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)