Ngày thứ ba sau đêm sát nhân ở Thái Nguyên, Lưu Lăng sau khi xin chỉ thị của Hiếu Đế liền chỉnh đốn lại binh mã của Thái Nguyên phủ. Người ngựa của đại doanh Kinh Kỳ còn hai vạn hai nghìn, Cấm quân sáu nghìn, quân phòng giữ bảy nghìn. Tổ hợp nhân mã tam phương sau loạn chiến tổ thành ba doanh rưỡi. Mỗi doanh một vạn nhân mã, một nghìn kỵ bình chín nghìn bộ tốt. Chọn ra năm nghìn nhân mã tổ thành quân nhu doanh, đều là những binh lính thể cốt yếu.
Tên của các doanh tham chiếu dựa trên phương pháp của trận chiến Ngọc Châu, doanh thứ nhất tên Thần Phong doanh, binh mã một vạn, Trần Viễn Sơn đảm nhiệm Chỉ huy sứ. Doanh thứ hai tên Thần Cơ doanh, binh mã một vạn, Chiêu Tiên làm Chỉ huy sứ. Doanh thứ ba tên Thần Chiến doanh, binh mã một vạn, Chỉ huy sứ là Vương Bán Cân. Quân nhu doanh do Trần Nghĩa Hậu suất lĩnh, thu nạp dân phu trên vạn người, phụ trách lương thảo quân nhu của binh mã ba doanh.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Lưu Lăng để lại Thần Cơ doanh và Thần Phong doanh thủ hộ Thái Nguyên, còn bản thân dẫn theo một vạn nhân mã của Thần Chiến doanh, lĩnh đại tướng Vương Bán Cân, Hoa Tam Lang, Triệu Nhị, Triệu Bá ra khỏi Tây môn Thái Nguyên, trùng trùng điệp điệp hướng tới Khánh Châu phủ bình định.
Đồng thời, ý chỉ của Hiếu Đế cũng tới Đại Đồng, mệnh lệnh Kiến Hùng quân doanh thứ nhất tạm thời giao cho Kiến Hùng quân Trưởng sử Lạc Phược chỉ huy, Chỉ huy sứ Kiến hùng quân Hà Khôn lên kinh báo cáo công tác. Sau khi ý chỉ tới Đại Đồng đã gây xôn xao một trận, những thân tín của Hà Khôn kiên quyết ngăn Hà Khôn hồi kinh, nhưng Hà Khôn như nản lòng thoái chí bỏ mặc sự ngăn cản của bộ hạ, dẫn theo hai mươi tên thân binh từ Đại Đồng một đường du sơn ngoạn thủy, đi hơn mười ngày mới tới Thái Nguyên phủ.
Thật ra trong lòng Hà Khôn hiểu rõ, Bệ Hạ điều bản thân về kinh tuyệt đối phải vì muốn giết hại mình, nói không chừng còn sắp đặt một chức vị cao, chỉ là từ nay về sau bản thân đừng mong đụng tới quân quyền. Nếu Bệ Hạ thật sự muốn giết ông ta, sẽ không đem chức vị Chỉ huy sứ giao cho Trưởng sử Lạc Phược đã theo mình suốt mười mấy năm. Trên người Lạc Phược có quá nhiều dấu tích của bản thân, Hoàng đế giao Kiến Hùng quân cho y, nếu thật sự muốn giết mình còn không đợi ép cho Lạc Phược mưu phản?
Trước khi đi khỏi Lạc Phược cùng Hà Khôn thảo luận cả buổi tối, hai người đều cho rằng Bệ hạ làm vậy chỉ là để biểu hiện thái độ. Kiến Hùng quân chỉ cần còn nằm vững trong tay của đội người Hà Khôn, chứng tỏ Bệ hạ không hoài nghi về lòng trung thành của Hà Khôn, chỉ là có rất nhiều việc Bệ hạ cần phải làm. Còn về cái chết của Hà Viện, Hà Khôn đều biết rõ, nhưng ông ta có thể làm được gì? Lúc trước khi Bệ hạ hạ chỉ đi Hòe Châu bộ hạ của ông ta đã có không ít người khuyên ông ta tạo phản, nhưng Hà Khôn biết bản thân có đẩy ngã Hán thất thì đã sao?
Nếu thay vào đó mà nói có lật đổ hoàng tộc Lưu thị, chỉ e chưa tới hai tháng thiết kỵ của Tây Hạ cùng Đại Liêu Đại Chu sẽ giết tới. Không làm được Hoàng đế thành tội nhân? Hà Khôn không cảm thấy bản thân có thể chống cự lại vây săn của tam đại quốc.
Không ngoài dự đoán, sau khi Hà Khôn tới Thái Nguyên lập tức được trọng dụng. Viễn binh bộ thượng thư La Thành trong đêm Bạch Liên giáo tác loạn đã bị loạn binh giết chết, vừa hay dư ra cái vị trí có thể để Hà Khôn có đất dụng võ. Đương nhiên, ở Đại Hán chức Binh bộ thượng thư vốn không có thực quyền điều này ai cũng biết rõ trong lòng. Hai đội hùng binh trên địa phương, Phủ Viễn quân cũng được Kiến Hùng quân cũng kệ, trước giờ không chịu sự điều khiển của Binh bộ. Đội quân của Thái Nguyên phủ thì càng khỏi nói, Binh bộ thượng thư chỉ là một người rảnh rỗi thân tại chức cao.
Nhưng cái Hà Khôn không hiểu là, Hiếu Đế làm thế nếu nói là để đề phòng ông ta, chi bằng nói là bảo toàn ông ta. Chức vị Chỉ huy sứ Kiến Hùng quân chức cao quyền trọng, thủ hạ hùng binh mấy vạn, người khác ganh tị cũng trừng tới lồi con mắt. Trước giờ võ quan địa phương sau khi tay nắm trọng quyền bất kể phản hay không phản, đến cùng không ai có kết cục tốt.
Bất kể Tần triều trước kia, Hán Cao Tổ Lưu Bang sau khi lập quốc đại tướng địa phương tay nắm trọng binh có ai được chết tử tế? Hàn Tín, Anh Bố, Bành Việt từng người từng người bị giết. Nếu nói chuyện của triều Đại Hán quá xa xôi, vậy danh tướng khai quốc Đại Tùy thì sao? Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm Hổ, Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần có ai chết tốt? Thêm cả Đường triều, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trương Lượng, Hầu Quân Tập, đều là chiến công sặc sỡ trong tay nắm quân quyền đến cùng sinh lòng phản, ngay cả chết cũng không toàn thây.
Bắc Hán một tiểu quốc chật hẹp nhỏ bé, kẻ tay nắm quân quyền trực tiếp uy hiếp tới sự an nguy cả hoàng thất. Bên Hiếu Đế Bệ hạ ngoại trừ Trung Vương Lưu Lăng đáng tin cậy, còn có đại tướng nào đáng tín nhiệm?
Hà Khôn mãn nguyện rồi, bảo dưỡng tuổi thọ cũng được, ít ra khi chết có thể an táng long trọng.
Sau khi Lưu Lăng lĩnh binh ra khỏi Thái Nguyên phủ không có đi gấp, đại quân xếp ngay hàng rồi từ từ đi hướng về phương Nam. Còn lúc này Đại Yến Hoàng đế Âu Dương Chuyên đã lãnh binh đánh xuống huyện Trấn Hải, huyện Tống, huyện Đông Các, huyện Phượng Ninh, binh vây Cù Châu. Huyện Trấn Hải, huyện Tống, huyện Đông Các đều không chiến mà hàng, chỉ có huyện lệnh huyện Phượng Ninh Đỗ Phục Uy chiêu mộ hương dũng hơn nghìn người đối kháng với quân Yến, tiên phong quân Yến Tào Đạm suất binh hai vạn cường công ba ngày mới công phá được huyện Phượng Ninh, sau khi công thành đồ sát bá tánh, thành huyện Phượng Ninh không một người sống sót. Huyện lệnh Đỗ Phục Uy vì suất quân đối kháng quân Yến, giết địch hơn bốn nghìn, sau khi thành phá đã tự sát, bị Tào Đạm ngũ mã phanh thây.
Âu Dương Chuyên từ những huyện đầu hàng mở rộng bắt người, chỉ cần nam đinh từ mười lăm tuổi trở lên, dưới năm mươi mốt tuổi đều bị bắt đi nhập ngũ. Sau khi chiếm lĩnh bốn huyện, đại quân dưới trướng Âu Dương Chuyên bành trướng tới mười một vạn người. Mang theo đại binh vây Cù Châu, Quận thủ Cù Châu Phương Phôi Thiếu chiêu mộ nghĩa dũng, phong tỏa tứ môn, tử chiến bất khuất.
Hơn mười vạn đại quân vây quanh dưới thành Cù Châu, liên tục cường công bốn ngày vẫn chưa thể phá thành, tức chết Đại Yến Hoàng đế Âu Dương Chuyên.
- Rác rưởi! Một đám rác rưởi! Ngay cả tòa thành Cù Châu nhỏ cũng không chiếm được, trẫm còn nuôi các ngươi có ích lợi gì!
Âu Dương Chuyên tức giận tới mức đi qua đi lại trong đại trướng, giận tới lật cái bàn.
- Bệ hạ bớt giận.
Trong đại trướng các tướng lĩnh phụ tá quỳ trên đất, đều dập đầu tạ tội. Hành quân Trưởng sử Tôn Thúc Bảo bình thường rất được sủng, bình thường Âu Dương Chuyên đối với y nói gì nghe nấy. Mắt thấy trong đại trướng ngay cả đệ đệ của Âu Dương Chuyên Đại tướng quân Âu Dương Thân cũng quỳ xuống, chỉ mỗi y còn đứng ở đây như cười như không nhìn Âu Dương Chuyên.
- Tôn Thúc Bảo, ngươi còn cười!
Âu Dương Chuyên tức giận chỉ vào y quát to.
Tôn Thúc Bảo sau khi cúi người sát đất nói: - Bệ hạ chuộc tội, thần không thể không cười.
Âu Dương Chuyên chỉ vào trán của Tôn Thất Bảo quát: - Trẫm cho ngươi cười! Nhưng ngươi cho trẫm một lời giải thích. Nếu giải thích tốt trẫm sẽ không truy cứu tội của ngươi, nếu giải thích không tốt, trẫm liền cho người đem ngươi kéo ra ngoài chém tế cờ!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch