Đế Trụ

Chương 201:

Chương Trước Chương Tiếp

Quần chúng.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Vài tên lão binh hộ lương quân bị bầu không khí chiến trường thúc giục liền tiên phong lao lên tường thành. Huơ đao chém chết ba bốn tên hương dũng đang sợ ngây người. Trèo lên tường thành, thắng lợi gần như đã trong tầm tay. Chỉ là họ còn chưa kịp hoan hô, bảy tám tên kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ đã tách những hương dũng đang thoái lui, huơ múa hoành đao của mình.

Đội trưởng dẫn đầu kỵ binh một đao liền chém chết một tên hộ lương quân, đưa chân đá cái xác chết đầy máu xuống tường thành. Trở tay liền một đao chém rách giáp da trên ngực một tên hộ lương quân khác, máu trào ra như thác nước. Tên lão binh hộ lương quân ý thức được liền cúi đầu xuống nhìn, và thấy nội tạng của mình từng cái từng cái từ bụng mình rơi ra. Gã đưa tay ra bắt lấy, chỉ là nội tạng nhơ nhớp bắt sao cũng không được.

Về sức chiến đấu kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ mạnh xa hơn so với hộ lương quân, mấy kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ yểm hộ lẫn nhau, đem những chiêu thức giết người học được trên chiến trường vận dụng, sau đó sẽ có từng tên từng sĩ binh hộ lương quân chết dưới lưỡi đao.

Trong nháy mắt những lão binh hộ lương quân leo lên tường thành trước giống như bánh xếp bị chém chết đẩy xuống tường thành, thế công của hộ lương quân ở phía sau liền bị cứng lại. Bùi Bản to tiếng la lên khiến người lao lên, lỗ hổng khó khăn lắm mới công ra được cứ như vậy bị lấp lại trong lòng gã thật sự thấy tức nghẹn. Tường thành thấp bé vốn không thể trụ được công kích trong thời gian dài, còn dũng khí ban đầu của những hương dũng đã bị cảnh tượng đẫm máu dọa sợ. Tuy đao trong tay họ, nhưng gần như đều quên sử dụng.

Bốn mươi kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ chạy qua chạy lại trên tường thành, họ năm người tổ thành một tiểu đội cứu hỏa chung quanh. Chỉ cần có người leo lên thành tường, liền dẫn đến sự công kích tàn nhẫn của họ. Thi thể liên tiếp rơi từ trên tường thành xuống, những hộ lương quân trực tiếp trèo lên thi thể đồng chí, không cần dùng đến La Hán trận nữa.

Mắt thấy bốn mươi kỵ binh đại doanh Kinh kỳ cũng tổn thất hơn mười người, trường hợp càng thêm mất kiểm soát. Chu Diên Công nhặt một thanh hoành đao từ trên mặt đất chặn giúp vệ binh bên cạnh, sau đó một đao đâm vào ngực của hộ lương quân. Hoành đao sắc bén dễ dàng cắt rách giáp da xuyên thẳng qua tim, máu lập tức bắn tung tóe đầy mặt Chu Diên Công.

Chu Diên Công bị dọa tới thần sắc hoảng hốt, được vệ binh đẩy ra khó khăn né tránh được đầu nhọn của cây sáp ong trắng. Mắt thấy thắng lợi đã trong tầm mắt hộ lương quan giờ đây không cần cổ động, như những con kiến vận thức ăn xông lên đông nghìn nghịt.

Bùi Bản lau lau mồ hôi trên trán nhếch miệng cười cười, cuối cùng cũng công vào rồi. Chỉ cần vào thành bắt cái tên khâm sai đại nhân, mặc kệ chết sống, khi trở về phần đại công này của mình là chạy không thoát. Ít nhất cũng tiến quan một bậc, tiền thưởng mười quán, nếu làm tốt Đại Yến Hoàng đế Âu Dương Chuyên cao hứng phong mình làm tướng quân, thưởng thêm mười hai mươi lượng bạc thế là cuộc sống sau này có thể hưởng thụ một thời gian rất dài rồi. Tại Tiểu Tiên Lầu ở Khánh Châu phủ gọi một nữ nhân mọng nước mười lăm tuổi cũng không cần đến năm trăm tiền, còn có thể gọi đầy một bàn đồ ăn ngon.

Thêm nữa, nếu là mình làm tướng quân, sau khi đánh hạ thành thị những phu nhân tiểu thư bên trong này ngày bình thường cao cao tại thượng còn không tùy mình chơi? Còn các khuê nữ trong nhà lão bá tánh, muốn chơi bao nhiêu thì có bấy nhiêu?

Hạnh phúc đã tràn lan trong lòng Bùi Bản, gã thậm chí có thể tưởng tượng sau này mình thăng quan tiến chức được phong hầu phong tướng. Chỉ có điều hạnh phúc sắp rời khỏi một cách nhanh chóng, còn chưa nghĩ tới đầu người của Chu Diên Công có thể đổi lấy bao nhiêu phẩm quan, Bùi Bản liền phát hiện thế công của thủ hạ mình đột nhiên chậm lại, lập tức bắt đầu chạy tán loạn, ngay cả những người đã trèo lên tường thành cũng bắt đầu giành trước sợ sau chạy trở về.

Năm mươi kỵ tuấn mã, thuận theo hướng ánh sáng mặt trời xông tới từ phía cánh. Vương Tiểu Ngưu cố ý không xài mã giáo nặng trịch, và mệnh lệnh thủ hạ toàn bộ đổi sang sử dụng hoành đao. Tất cả vũ khí trang bị, bao gồm kỵ cung, có cả mã giáo ngoại trừ để lại hoành đao còn lại đều để lại trong thành, cởi đi áo bông dày, chỉ mặc một thân áo mỏng bên ngoài là giáp da, kỵ binh ra trận với trang bị nhẹ còn nhanh hơn với gió Bắc lạnh lùng!

Nếu Bùi Bản là một người giỏi về lãnh binh, nhất định sẽ phát hiện hương dũng của huyện Binh An đều hỗn loạn tại một bên trên tường thành nơi này, gã chỉ cần chia binh ra ba trăm người vòng quanh mặt khác mà đi, rất nhanh có thể leo lên tường thành mở ra cửa thành ở một phía khác, sau khi kỵ binh vào thành không cần tới một nén nhang có thể giết quân canh giữ từ phía sau. Nếu như gã là người giỏi về lãnh binh, nhất định sẽ thiết lập du kỵ ở bên ngoài đội ngũ, đề phòng có người đột kích từ phía sau hoặc bên cánh của đội ngũ. Nếu như gã là người giỏi về lãnh binh, sớm đã tổ chức thuẫn trận yểm hộ bộ binh khiêng đại thụ nặng trịch để công kích cửa thành rồi, cửa thành cũ nát của huyện Bình An không thể chống nổi năm lần công kích ắt hẳn sẽ ầm ầm sập xuống.

Nếu như gã là người giỏi về lãnh binh, dựa vào một nghìn năm trăm nhân mã trong tay mình, chỉ cần nghỉ ngơi một canh giờ mới phát động tiến công, nói không chừng sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức liền có thể công phá phòng thủ. Hai trăm ba mươi mấy hương dũng, bốn mươi kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ trừ phi ai nấy đều là La Sĩ Tín tái thế, nếu không tuyệt đối không cản được, chỉ tiếc là, gã không phải một người lãnh binh giỏi, có thể nói sở trường lãnh binh của gã nát tới rối tinh rối mù.

Vương Tiểu Ngưu suất lĩnh năm mươi kỵ binh đại doanh Kinh Kỳ thẳng thẳng xuyên qua trận hình của hộ lương quân, đó là nếu hộ lương quân giờ đây có thể gọi là trận hình. Đội ngũ kỵ binh như mũi khoan đường tiến quỹ tích thẳng tắp như dùng thước đo vẽ ra, họ như một cây gậy thẳng tắp vẽ trên đất cát, tách cát ra hai bên.

Hai trăm kỵ binh hộ lương quân đều ở phía xa như xem phim xem các tân binh công thành, đợi khi Vương Tiểu Ngưu dẫn theo kỵ binh xông qua họ ngay cả lên ngựa cũng không kịp. Trận hình khó khăn lắm mới chỉnh đốn lại khi chuẩn bị chặn lại, Vương Tiểu Ngưu đã cho người giết xuyên trận hình chạy về phía đối diện. Kỵ binh hộ lương quân tập kết sau đó lượn một vòng lớn đến phía sau trận hình chặn giết Vương Tiểu Ngưu, đợi khi họ chạy tới phía sau trận hình Vương Tiểu Ngưu đã dẫn theo người lại từ trong dám người giết ra một đường thẳng.

Bá tánh người không mảnh giáp làm sao chống chọi được với năm mươi tên kỵ binh như sói đói? Dựa vào quán tính chạy thẳng của chiến mã, hoành đao trong tay kỵ binh dễ dàng đem người chém trở mình trên mặt đất, trên bầu trời bay lên không phải là cánh tay nửa bên vai thì là nửa cái sọ não tràn đầy máu. Cả cái đầu người lăn loạn trên đất bị giẫm lên thành thịt nát, những người còn sống liền chạy tán loạn để tránh chết, thế là càng nhiều người bị chính đồng đội của mình giẫm chết.

Vương Tiểu Ngưu thừa dịp đem hộ lương bình bên ngoài đánh tới kêu cha gọi mẹ, Chu Diên Công tổ chức người đem những tên hộ lương quân đã xông lên tường thành đuổi hết xuống dưới. Thấy được hy vọng thắng lợi những hương dũng cũng thêm dũng khí chiến đấu, mấy người đánh phanh thây một hộ lương quân không kịp nhảy xuống. Hương dũng trên tay nhuốm đầy máu bắt đầu lột xác, sau khi nôn mửa ánh mắt họ dần dần trở nên kiên định và lạnh như băng.

Tường thành thấp bé bị máu gột rửa một hồi, tử thi hộ lương quân trên tường thành bị hương dũng dùng nĩa gậy gỗ đâm xuống, phập một tiếng rớt ra ngoài tường thành, tóe lên vô số huyết hoa.

Kỵ binh của hộ lương quân không dám xông vào đội ngũ của mình để tìm chết, chỉ có thể ở phía xa lượn vòng với hy vọng có thể ngăn cản Vương Tiểu Ngưu. Chỉ là Vương Tiểu Ngưu quyết tâm không ra ngoài, chỉ giết xông qua xông lại giữa đám hộ lương quân, Vương Tiểu Ngưu người đẫm máu đột nhiên nghĩ đến chiến thuật Vương gia Lưu Lăng từng nhắc tới, thế là triệu hô thủ hạ kéo thành một hàng ngang đẩy đến, như đuổi dê xua đuổi lấy những tân binh hộ lương quân đã hết đấu chí chạy ngược trở về.

Chiến mã của Bùi Bản bị bại binh của mình đẩy ngã, nếu không phải có mấy bộ hạ lão binh hộ lương quân liều chết kéo gã dậy, chỉ e là vị Thiên Phu Trưởng mới thăng bậc này sẽ bị loạn binh giẫm chết tươi. Trong lúc nổi giận Bùi Bản rút đao chém chết mấy tên đào binh, thế nhưng bại binh hình thành thủy triều rút có ngăn cũng ngăn không được. Người của đội đốc chiến múa may hoành đao không ngừng giết người, các tân binh bị ép sát phát ra một tiếng kêu, đem người của đội đốc chiến vây lại chém loạn lên.

Bại cục đã định, cho dù Tôn Vũ tái sinh cũng không ngăn được. Đội ngũ một nghìn hai trăm người bị năm mươi kỵ binh xông phá thành mảnh nhỏ, không cần người khác tới giết, Bùi Bản cũng xấu hổ tới chết. Vài tên thân binh liều mạng che chở gã chạy về phía sau, dưới sự tiếp ứng của kỵ binh dẫn đầu thoát ly đội ngũ.

Chu Diên Công nắm lấy cơ hội, mở cửa thành mang theo hương dũng phát động phản kích một lần. Những hương dũng tay cầm cuốc dần dần bắt đầu thích nghi cầm đao, dần dần bắt đầu quen giết người. Bình thường bị những đại hộ quan phủ ức hiếp nô tính hoàn toàn bị sát khí thay thế, sát khí bạo phát ra ngay cả Vương Tiểu Ngưu là bách chiến lão binh cũng cảm giác được từng đợt rét lạnh.

Nếu không phải sợ quân giặc bị ép quá cắn ngược lại Vương Tiểu Ngưu liều mạng ngăn lại những hương dũng giết điên rồi, chỉ e hai trăm mấy hương dũng có thể đuổi theo hộ lương quân gấp bội mình giết tới Khánh Châu. Thu lại quân đội, Vương Tiểu Ngưu cùng kỵ binh dưới trướng chỉnh đốn lại đội ngũ từ từ lui vào thành huyện Bình An.

- Khiến đại nhân thất vọng rồi, tên tướng giặc bị thuộc hạ bắn một tên, nhưng bị thân binh của hắn cứu về, thuộc hạ đuổi không kịp.

Vương Tiểu Ngưu lau vết máu trên mặt, vẻ mặt áy náy nói.

Chu Diên Công đứng trên tường thành thấy rõ ràng, phát tên của Vương Tiểu Ngưu trúng ngay sau tim, cho dù tên tướng giặc đó không chết không dưỡng thương hai đến ba tháng cũng không thể cử động, Vương Tiểu Ngưu dẫn theo kỵ binh xông lên ba lần đều bị kỵ binh hộ lương quân ngăn lại. Chu Diên Công cũng hiểu được đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, trận thắng lớn này đã khiến y vui tới cười toe tóe rồi.

- Vương Giáo Úy cớ gì nói ra lời ấy? Với năm mươi người xông giết qua lại trong trận địch, từ xưa đến nay cũng chỉ có Thường Sơn Tướng Triệu Tử Long mới có gan này! Gã tướng giặc kia trúng phải tên của Vương Giáo Úy, dù cho không chết cũng không dám đến nữa. Hôm nay huyện Bình An có thể bảo toàn, Vương Giáo Úy chiếm công đầu!

Vương Tiểu Ngưu hở miệng ra, một là vì vết thương kim châm muối xát trên người, hai là chịu không nổi lời khen ngợi hừng hực của Chu Diên Công. Hắn hiểu rõ bản thân, nếu không phải hộ lương quân đều là tân binh thực lực yếu tới không thể tả, bản thân tuyệt đối không có khả năng với năm mươi kỵ binh trong trận địch giết qua giết lại hai lần. Người ta Triệu Tử Long là trong mười vạn đại quân giết tới thất tiến thất xuất, với cái danh tướng quân lĩnh năm mươi mấy người, chính mình vốn không thể so sánh với người ta.

Hơn nữa, Triệu Tử Long đối mặt với đội ngũ như thế nào? Tam quốc loạn thế, sát phạt lẫn nhau không ngừng, chỉ cần có thể tồn tại trong đội ngũ trên ba năm gần như đêu là tinh anh bách chiến, hơn nữa nhân mã dưới trướng Tào Tháo, nam chinh bắc chiến đánh bao nhiêu lần chiến lớn? Có phải giống thế này ngay cả hộ lương quân binh khí giáp da cũng không đủ sao có thể so được?

- Đại nhân chớ khen thuộc hạ, nếu không phải đại nhân chỉ huy thích đáng nhắm chuẩn thời cơ xuất quân, dù thuộc hạ liều cái mạng nhỏ cũng không thể đánh lui quân giặc.

Chu Diên Công biết Vương Tiểu Ngưu vì sao kiên quyết không chịu thừa nhận công lao của chính mình, chuyện trong quan trường nhất định hắn cũng đã xem kỹ thấu triệt nên mới cẩn thận như vậy. Tranh công với Chủ tướng, trừ phi chán sống. Nghĩ tới điểm này Chu Diên Công bất giác cười khổ một tiếng nói: - Vương Giáo Úy không cần phải lo, Chu mỗ quả quyết sẽ không giành lấy công lao huynh đệ đã liều mạng giành lấy. Đợi sau khi quay về Thái Nguyên phủ ta sẽ chi tiết thượng tấu triều đình, Chu mỗ tuy bất tài, nhưng ít ra vẫn là một nam nhân!

Vương Tiểu Ngưu bị đọc thấu tâm tư liền hoảng sợ thấy Chu Diên Công nói chân thành không biện giải nữa, chỉ đành cám ơn ý tốt của Chu Diên Công trước, sau đó ngăn hương dũng đem huynh đệ bị thương khiêng về thành chữa trị.

Một trận chiến toàn thắng, hộ lương quân bị giết cộng thêm chính mình giẫm chết tổng cộng tổn thất một nghìn hai trăm người, trong đó chết dưới thành huyện Bình An không dưới bốn trăm người, bị người của mình đẩy xuống giẫm chết chiếm hết một phần tư, đầu hàng bị bắt làm tù bình có hơn hai trăm người, còn lại phần lớn là chạy thoát. Bùi Bản trọng thượng một đường trốn chạy, người theo bên người không tới ba trăm người.

Sau trận ở huyện Bình An chưa qua được bao lâu, không ngoài dự đoán của Vương Tiểu Ngưu là mình vẫn như cũ không có tiếng tăm gì, còn Chu Diên Công đại nhân thì vút thẳng lên trời. Một văn thần mang theo mấy trăm hương dũng có thể đánh bại mấy nghìn phản quân khí thế hung hung, dù là võ tướng kinh nghiệm phong phú vẫn không thể làm được tốt hơn.

Vương Tiểu Ngưu không hề để ý kết quả, trong mắt hắn, nhân sinh như diễn, người như Chu Diên Công đã được định sẵn thành nhân vật chính của một đoạn phim nào đó, còn bản thân? Hắn cam nguyện làm quần chúng.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)