Thủ thành
Nhận được mệnh lệnh Lưu Lăng, Phủ Viễn quân Chỉ huy sứ Đỗ Nghĩa tướng quân đích thân dẫn hai vạn binh mã xuất phát. Ứng Châu Thông Thủ Hổ Đình Hầu Lưu Mậu sáng sớm đã chuẩn bị xong bổ cấp của đại quân, sau đó đích thân đưa Đỗ Nghĩa ra khỏi thành mười dặm.
- Lão Đỗ...
Lưu Mậu há há miệng, vẫn là nuốt xuống câu nói kế tiếp. Tài năng về mặt quân sự của Đỗ Nghĩa không có gì đáng ngờ, nhưng về nghiền ngẫm tâm tư của người khác có hơi thiếu chút năng lực. Y và Lưu Mậu trong trận chiến ở Ngọc Châu đều rất tán thưởng đối phương, cho nên sau lại dần dần thành bạn tốt. Tuy Ngọc Châu và Ứng Châu cách nhau hơn trăm dặm, nhưng hai người thường viết thư qua lại. Y là quân nhân, không thích kiểu lãng lách của văn nhân bèn hỏi trực tiếp Lưu Mậu:
- Có chuyện gì ngươi cứ nói, ấp a ấp úng cũng không giống như phong cách của ngươi.
Lưu mậu thở dài nói: - Nếu Vương gia phỏng đoán không sai, trong Kinh Thành chỉ cần náo loạn lên, Âu Dương Chuyên nhất định sẽ không ngồi yên ở Khánh Châu. Trong Khánh Châu phủ có ít nhất năm mươi vạn thạch tồn lương, nhưng một khi Âu Dương Chuyên gấp lên…
Đỗ Nghĩa cũng nghĩ đến việc này, y cũng giận dữ nói: - Cũng không biết những tên trong nhà Âu Dương đang nghĩ gì! Vốn biết rõ không thể thành công, còn cùng lao vào lửa thiêu thân cứ hướng lên khua, đây không phải tự tìm đường chết sao?
Lưu Mậu nói: - Nhà Âu Dương có mưu lớn không phải là một ngày hay hai ngày rồi, Âu Dương Nhân Hòa tên kia còn tốt một chút, không có chí hướng lớn gì, chẳng qua chỉ là muốn khôi phục lại địa vị nhà Âu Dương nói một không hai trong triều. Mà Âu Dương Chuyên người này thì lại khác, hắn cả ngày muốn tự mình làm Hoàng đế.
Đỗ Nghĩa nhìn hai bên không có người ngoài cười khổ nói: - Vương gia lần này cho chúng ta chủ động xuất kích, có phải là có chút bất ổn hay không? Âu Dương Chuyên không thể không đề phòng chúng ta, một khi đại quân kéo qua dù hắn không phản cũng bị ép phản. Đến khi đó nếu không có hy vọng hắn sẽ một lửa thiêu cháy kho Khánh Châu cả hai cùng bị thua thiệt, dù cho không ảnh hưởng tới đại cục cũng đủ khiến người ta ghê tởm nhiều năm.
Lưu mậu nói:
- Việc này Vương gia quả thật có chút qua loa, nếu phái người âm thầm bắt lấy Âu Dương Chuyên sẽ ổn thỏa hơn nhiều so với phái đại quân chinh phạt. Chỉ cần phái hai ba trăm thân vệ lẻn vào Khánh Châu phủ, chờ đúng cơ hội bắt Âu Dương Chuyên những người khác còn có thể vùng lên sao?
Đỗ Nghĩa nói: - Vương gia an bài như thế nhất định có lý của người, so với chúng ta Vương gia có tầm nhìn xa hơn, người sẽ không thể không nghĩ tới việc này. Chúng ta chỉ cần tuân mệnh hành sự là được, mặt khác... Chu Diên Công đại nhân hình như cách Khánh Châu phủ không xa, ta nghĩ tiện đường đón Chu đại nhân đến đại doanh, chẳng may Âu Dương Chuyên phái người gây khó xử Chu đại nhân nếu chúng ta trơ mắt nhìn, chẳng phải sẽ gây phiền cho Vương gia sao?
Lưu Mậu nói:
- Ta vừa rồi cũng nghĩ đến chuyện này còn định nhắc nhở ngươi, ngươi đã nghĩ tới ta cũng không cần nói nhiều. Hiện nay Chu Diên Công cũng được xem là tâm phúc của Bệ hạ, tiến phòng Quân Cơ là chuyện chắc như đinh đóng cột. Tô Tú đã thất thế, phỏng chừng kế tiếp liền đến phiên Chu Diên Công vút thẳng lên trời rồi.
Đỗ Nghĩa nói: - Tuy nhiên ngươi khoan hãy nói, Chu Diên Công người này quả thật khó lường, dù sao nếu để cho ta đi Hưng Khánh phủ làm thuyết khách Ngôi Danh Nẵng Tiêu, nói đến nhất định không phải bốn trăm ngàn đại quân, làm không tốt là cái cổ mình trên loan đao rồi.
Lưu Mậu nói: - Còn không phải do chính Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhắm tới ba cái quận mập chảy mỡ của Chu quốc?
Đỗ Nghĩa nói: - Sao ta ngửi thấy một mùi dấm chua vậy?
Lưu Mậu xì một tiếng khinh miệt nói: - Được rồi được rồi, tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, ta đi về trước, chờ khi ngươi rút quân về ta lại rót rượu cho ngươi.
Đỗ Nghĩa lên tiếng, thúc chiến mã tăng tốc. Y không quan tâm lần xuất binh này có rút dây động rừng không, nhưng bảy nghìn hộ lương binh kia ở Khánh Châu phủ vẫn thật không để vào mắt. Nếu hai vạn tinh binh mới kéo từ chiến trường xuống mà không diệt được bảy nghìn hộ lương binh không mấy có sức chiến đấu, vậy Phủ Viễn quân Chỉ huy sứ y đây chi bằng tìm miếng đậu hủ mà tông đầu vào chết.
Nhìn bằng hữu càng lúc càng xa, Lưu Mậu thở dài thật sâu. Y có một câu muốn nhắc Đỗ Nghĩa, chỉ là nhịn hơn nửa ngày vẫn là đổi chuyển chủ đề khác. Hắn nghĩ nhắc Đỗ Nghĩa, Vương gia cho y tiến Bắc, mục đích chưa chắc là Khánh Châu phủ.
Hai vạn Phủ Viễn quân xuất phát, tốc độ đội ngũ tiến lên rất nhanh, xa xa trông như một con nộ long, uốn lượn tiến lên phía trước. Bọn lính giẫm đất bụi mù bay lên cao, thật giống con cự long ở cạnh đám mây.
Lại nói Chu Diên Công ở huyện Bình An, sau khi xử lý chuyện của Tô Huy liền thế tạm mấy ngày chức vị Huyện lệnh huyện Bình An. Xử lý mấy ngày những việc như an trí nạn dân, mở nhà kho phát lương thực. Quân phòng vệ trong huyện thành đều bị Vương Tiểu Ngưu giết sạch, còn phải tuyển lại người mới. Các đại hộ dưới đồ đao của Vương Tiểu Ngưu không ai dám làm lão sói vẫy đuôi, những hộ có con chết chỉ có thể tạm nhịn xuống bụng tức này.
Ngay cả Huyện lệnh Tô Huy cũng bị chém thành hai mảnh, ai có đủ sức chống lại Huyện lệnh đại nhân? Người như Tô Huy có quan hệ với Đại học sĩ trong Kinh Thành, chết rồi cũng không thấy có người từ Kinh Thành tới, các đại gia tộc ở huyện Bình An xem như là có danh có dự, nhưng so với người trong Kinh Thành đúng là cách biệt một trời một vực. Cho nên có ấm ức thì nhịn, có lửa giận cần bùng cháy, thì chỉ có thể chờ trời mở mắt cho sét đánh đánh chết cái bọn khốn khiếp được gọi là khâm sai. Mọi người đều ở huyện Binh An qua những ngày yên lành, nếu không có bọn khâm sai đến sao có tai họa này?
Có người khóc tất nhiên sẽ có người cười, những địa chủ lão tài mặt mày nhăn nhó bi thảm, những bá tánh nghèo khổ có khối người cười ha hả. Vả lại nữa Chu Diên Công hạ lệnh tất cả quân phòng giữ đều được chọn từ dám dân nghèo, như vậy là có không ít gia đình tìm được một công việc ổn định, nhờ vào bổng lộc không nhiều này một tháng uống nước cháo vẫn có thể miễn cưỡng no bụng. Chu Diên Công có quyền an bài nhân viên dưới lục phẩm để điều phối, cho nên y cho Tạ Hoán Nhiên tạm thế Huyện lệnh cũng không có gì là phá luật.
Không đợi chuyện ở huyện Bình An kết thúc, từ ngoài trăm dặm của Khánh Châu phủ đã truyền tới một tin tức động trời. Quận Thủ Khánh Châu Âu Dương Chuyên tạo phản!
Căn cứ vào lời nói của người trốn khỏi từ Khánh Châu phủ nói, Âu Dương Chuyên đã cho phong tỏa bốn cửa của Khánh Châu phủ, sau đó xuất động hộ lương binh đến từng nhà bắt người, nam đinh chỉ cần là mười lăm tuổi trở lên đều phải tòng quân, phát mỗi người một binh khí là trở thành nghĩa quân tạo phản. Vì người bị bắt thì quá nhiều còn binh khí tồn trong kho thì quá ít, sau cùng phát cho mỗi người một cây gậy sáp ong để làm binh khí. Còn về phần khôi giáp thì khỏi phải nói, ngay cả chiếc áo thống nhất một màu cũng không đủ.
Cứ thế này gom lại thành năm vạn đại quân, nghe nói đã triệu mở đại hội tuyên thệ, ít ngày nữa sẽ xuất phát tấn công Thái Nguyên Phủ. Tuy binh Khánh Châu có sức chiến đấu thấp, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là trong lương kho có quân lương. Dù cho mỗi người mỗi ngày hai bữa cháo một bữa cơm cũng có thể ăn đủ, mấy chục vạn thạch tồn lương thực đủ bọn họ tiêu xài một hồi.
Ngày Âu Dương Chuyên tạo phản ngày hôm ấy liền khẩn cấp tuyên bố đăng cơ làm đế, quốc hiệu Đại Yến. Nhận mệnh Âu Dương Khắc làm Tể tướng, Âu Dương thân làm Đại tướng quân, Hoắc Đông làm vì hành quân Trưởng sử, Tào Đạm làm quan tiên phong. Khởi binh năm vạn được xưng mười vạn chinh phạt Hán Hiếu Đế Lưu Trác, giờ đây đội ngũ của quan tiên phong Tào Đạm đã xuất phát.
Sau khi Chu Diên Công nhận được tin tức không dám chậm trễ, liền phái Vương Tiểu Ngưu về Thái Nguyên Phủ báo cáo tin tức. Vương Tiểu Ngưu vì sự an toàn của Chu Diên Công quyết không đi, chỉ phái năm tên thân binh chia ra chạy đến Thái Nguyên báo tin. Bất kể là Chu Diên Công hay Vương Tiểu Ngưu đều biết, huyện Bình An cách Khánh Châu chưa tới một trăm năm mươi dặm, Âu Dương Chuyên không có lý do gì không phái binh đến để bắt y chém đầu tế cờ.
Cho nên Vương Tiểu Ngưu mới không đi, Vương gia đem sự an nguy của Chu Diên Công giao trong tay gã, gã chính là dù bản thân có tử trận cũng quyết không để Chu Diên Công chịu một ít tổn thương.
- Đại nhân, chúng ta vẫn là đi về phía nam thôi. Ra roi thúc ngựa chưa tới năm ngày sẽ đến được Ứng Châu, dưới trướng Hổ Đình Hầu có ít nhất hai vạn hùng binh, thêm nữa Ngọc Châu còn có bốn vạn Phủ Viễn quân của Đỗ Nghĩa tướng quân, chỉ cần chúng ta đem tin truyền đi. Nếu Đỗ Nghĩa tướng quân chỉ huy quân hướng bắc, không đến mười ngày là có thể quyết chiến với phản quân của Âu Dương Chuyên.
Chu Diên Công lắc đầu nói: - Nhất định phải phái người báo tin cho Hồ Đình Hầu cùng Đỗ Nghĩa tướng quân, nhưng ta sẽ không rời khỏi huyện Bình An.
Vương Tiểu Ngưu cau mày nói: - Đại nhân, thành huyện Bình An vốn không ngăn được đại quân, người ở đây chỉ tổ hy sinh vô ích. Bệ Hạ xem trọng người, không nhẽ đại nhân định chôn mình cho huyện Bình An?
Chu Diên Công nói: - Ta là khâm sai triều đình, nhị phẩm đại quan, nếu ta trốn chạy vậy quận thủ, huyện lệnh ở các nơi khác còn không trốn chạy theo? Huyện Bình An tuy nhỏ, nhưng tường thành hoàn hảo, có hơn một trăm lão binh các ngươi, cộng thêm hương dũng mới chiêu mộ, lẽ nào không thủ được vài ngày. Âu Dương Chuyên phái người giết ta, tất nhiên sẽ không phái quá nhiều binh mã đến. Nhiều khoảng hai nghìn, ít khoảng năm trăm, chúng ta chờ địch kiệt sức nói không chừng có thể phản kích lại hắn!
Y ngăn Vương Tiểu Ngưu khuyên can nói: - Lập tức phái người thông báo Hổ Đình Hầu, nhân mã dưới trướng Hổ Đình Hầu trễ nhất năm sáu ngày cũng sẽ đến. Chỉ cần chúng ta đánh lùi đợt sóng cường đạo thứ nhất, chờ bọn chúng trở về Khánh Châu phủ điều binh, một đi một về cũng cần vài ngày. Cũng chính là chúng ta phải chống đỡ đợt tấn công lần một của phản quân, để đợi đại quân của Hổ Đình Hầu tiến tới.
Chu Diên Công đứng ở trên tường thành nhìn khắp xung quanh nói: - Huyện Toại Ninh, huyện Hoàn, huyện Đức Dương, huyện Cổ Đình, hẳn là quan lại bốn phía huyện Bình An đều đang quan sát về phía chúng ta, nếu ta trốn chạy trước, chỉ e quan lại của những huyện này sẽ nghe ngóng rồi chuồn. Như vậy giặc có thể dễ dàng được đến năm huyện! Ta thâm thụ Bệ Hạ và Vương gia trọng dụng, quyết không sẽ rời huyện Bình An.
Y cười cười nói: - Thêm nữa, nơi này chúng ta gọi là huyện Bình An, nói không chừng có thể giữ được chúng ta bình an?
Nghe Chu Diên Công ngay cả tên huyện cũng lấy ra dùng, Vương Tiểu Ngưu cũng không nghĩ ra lời tốt nào để khuyên y. Nghe lời của Chu đại nhân cũng có đạo lý, nếu ngay cả khâm sai đại nhân nhị phẩm cũng bỏ trốn, vậy Huyện lệnh thất phẩm còn chống cự cái gì?
Hai huyện Toại Ninh, Đức Dương mà mất, quân tiên phong của phản quân có thể trực tiến An Viễn. Sở Vương Lưu Ngạn ở tại An Viễn, thủ hạ của y không nhiều bằng quân ở huyện Bình An, lấy gì để chống cự phản quân? Tuy nói trú địa Kiến Hùng quân cách An Viễn không xa, nhưng dù sao nước xa không giải được khát gần.
Tuy Chu Diên Công và Vương Tiểu Ngưu đều biết rằng cho dù hai người họ không chạy thủ vững huyện Bình An, cũng không thể bảo đảm những Huyện lệnh của các huyện khác sẽ lấy họ làm gương. Đến lúc gần chết không ai sẽ trung thành làm việc, có thể giữ được mạng sống so với bất cứ thứ gì cũng thực tại hơn. Nếu phản quân đến đây, khó tránh có người đánh lén. Nhưng nếu đổi thành Chu Diên Công trốn chạy tránh nạn, đối với triều đình mà nói là sự châm chọc to lớn.
Thật ra Chu Diên Công phân tích có lý, việc bên cạnh y chỉ có trên dưới một trăm thân binh Âu Dương Chuyên không thể không biết. Mấy ngày trước y gặp chuyện, hương dũng của huyện Bình An bị giết sạch việc này Âu Dương Chuyên nhất định cũng biết, cho nên Âu Dương Chuyên sẽ không phái quá nhiều nhân mã tới đây, hai nghìn đã là cực hạn.
Dù sao Chu Diên Công biết mình bây giờ còn có chút giá trị lợi dụng, trước khi khai chiến chém chết một khâm sai Đại Hán, đối với sĩ khí của phản tặc tuyệt đối có tác dụng cổ động tinh thần. Nhưng nếu phái quá nhiều binh, một là không cần thiết, hai Âu Dương Chuyên nếu là phái rất nhiều người đến có vẻ có chút nhỏ mọn, ba, là Chu Diên Công tin tưởng mình có thể bảo vệ cho huyện Bình An.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch