Đế Trụ

Chương 198:

Chương Trước Chương Tiếp

Tảo triều, trấn an

Màn đêm nhanh chóng buông xuống cuộc bạo loạn càng nhanh chóng kết thúc, nhanh đến mức nhiều người chưa kịp đưa ra sự lựa chọn đã kết thúc hết thảy. Rất nhiều người vẫn còn khóa mình trong phòng phân vân trong lựa chọn nên theo đó tạo phản hay là bảo vệ Hoàng thượng, đợi tới khi họ còn chưa hạ quyết tâm nên làm như thế nào trống trận đã được lắng xuống.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ Thái Nguyên đầy rẫy thi thể, khắp nơi đều là vết máu. Bạch Liên giáo cổ động dân chúng không dưới mấy vạn người, tuy nhiên phần lớn đều chỉ là theo chân gây rối, thậm chí còn có người lẫn trong đội ngũ tạo phản thừa cơ cướp đoạt cửa hàng làm nhục phụ nữ, thật sự dám cầm lấy cán chổi đối nghịch với quân đội là một số rất ít ỏi.

Bạch Liên giáo tập kết trên dưới năm nghìn đệ tử, chia ra hai đường, một đường giết vào nội viện hoàng cung, một đường bao vây phủ Trung Vương. Nhân mã tiến công hoàng cung dưới sự yểm hộ của Cấm quân thế như chẻ tre, còn hai ngàn người vây công phủ Trung Vương vốn không chủ công, hơn nữa sức chiến đấu của nhóm thân binh trong Vương phủ cực kỳ dũng mãnh cho nên bọn chúng vẫn bị chắn ở bên ngoài.

Chẳng qua kết cục của bọn chúng không có gì khác nhau, đội ngũ tiến công hoàng cung bị Cấm quân của Chiêu Tiên và giáp sĩ mai phục trong điện Thừa Tiên giáp công hai đầu dồn vào một chỗ tru sát. Ba nghìn đệ tử Bạch Liên giáo chết một cách lững lẫy, thế nhưng sự hiện diện của bọn họ cũng không dấy lên nổi một bọt nước trong dòng sông lịch sử chảy dài mãi mãi. Bao gồm Đông Phương Luân Nhật, những người đánh vào trong hoàng cung không một ai sống sót. Mà đệ tử Bạch Liên giáo vây công phủ Trung Vương thì bị kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân cày như cày đất qua lại nhiều lần, kẻ kéo dài hơi tàn còn sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cuộc khởi nghĩa nông dân đầu tiên trong nước Đại Hán cứ như vậy nhanh chóng tắt lụi, tạm thời nói như thế, khởi nghĩa nông dân lần đầu không tính là rầm rộ, dù sao sức ảnh hưởng quá nhỏ, tin tức chưa truyền ra Thái Nguyên Phủ đã bị dập tắt.

Về phần một đường nhân mã mưu phản khác, trước khi Tôn Thắng tự sát hơn bốn nghìn Cấm quân cùng binh sĩ đại doanh Kinh Kỳ liều mạng đã bị đánh rớt gần hai nghìn, sau khi Tôn Thắng tự sát số người còn sống sót cũng chỉ biết đầu hàng, không còn cách nào khác. Không có ai chỉ huy, hai ngàn người bọn chúng khi đối mặt với các lộ nhân mã đại doanh Kinh Kỳ tới trợ giúp thì đến dũng khí phản kháng cũng không có. Đệ tử Bạch Liên giáo đã bị tiêu diệt và dân chúng đã bị xua tán đi, lực lượng của đại doanh Kinh Kỳ gấp bảy lần Cấm quân tạo phản, bị ngăn trên đường cái trở thành bia ngắm bọn chúng chỉ có thể đầu hàng.

Hơn bảy trăm người do Huy Vương Lưu Thực tự mình dẫn đội bị năm mươi Kỳ Lân Vệ giết chết gần hai trăm người trong vô thanh vô tức, sau khi phản công thì càng lộ vẻ yếu ớt bất lực. Tiểu mai hoa trận do năm mươi Kỳ Lân Vệ tạo thành thật giống như mười đầu mãnh thú Hồng Hoang, chỉ cần bị nuốt vào thì đến xương cốt cũng bị nhai thành bã.

Huy Vương tự sát đánh dấu cho cuộc mưu phản thất bại triệt để, các vị đại nhân tính toán đi theo cờ phản còn chưa kịp xông ra khỏi nhà thì đã nhận được tin tức Huy Vương chết, bọn họ chỉ có thể làm bộ như không có việc gì và lui trở về hoặc là dứt khoát giả đò bảo hộ Bệ hạ hòng lừa dối cho qua cửa.

Còn những vị đại nhân đang lạnh run trốn trong nhà cuối cùng thở phào một hơi, mặc dù mình không có công hộ giá, nhưng tốt xấu gì cũng là thành thật trốn yên ở nhà, chẳng phải sao? Không công không có gì sai, tóm lại vượt qua là được rồi.

Quan sai Hình bộ dưới sự dẫn dắt của đích thân Bùi Hạo, phối hợp cùng người của Bát môn tuần sát ti đang ở trên đường giăng lưới bắt cá. Hễ là kẻ trên cánh tay có quấn một mảnh vải trắng lập tức tóm ngay không chừa một ai, những người này đều là đệ tử Bạch Liên giáo, có thể bắt thì bắt, không bắt được thì giết. Phương thức xử lý trên mặt hình sự của Bùi Hạo và thầy Tư Mã Luật của y đều giống hệt nhau, ác nghiệt vô tình.

Người Bát môn tuần sát ti còn đỡ chút, có thể bắt thì bắt, phản kháng kịch liệt quá cũng chỉ đánh ngã rồi trói lại. Mà các sai nha của Hình bộ thì dưới sự gợi ý của Bùi Hạo bắt đầu giết người, chỉ khuyên một lần, không buông bỏ mà tiếp tục chống cự liền loạn đao chém chết. Bùi Hạo không cho rằng mình làm như vậy có chỗ nào không đúng, đối phó những kẻ mưu nghịch chỉ có thể dùng thủ đoạn nghiêm khắc. Loạn thế dùng luật nặng, không gì đáng trách.

Nhạc Kỳ Lân nhìn không quen thủ đoạn của Bùi Hạo, tự mình mang người đi về hướng khác. Bùi Hạo cũng không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục dựa theo phương thức của mình thay Bệ hạ làm việc. Phần lớn dân chúng theo chân tạo phản khi nhận ra tình hình không ổn đều kéo xuống mảnh vải trắng rồi chạy thẳng về nhà, dân chúng trong lúc nóng đầu nghe hô hào tạo phản thì hùa theo làm phản, chờ khi đầu óc tỉnh táo lại rồi liền giống như một con thỏ bị hù sợ run rẩy trốn trong ổ.

Cục diện Thái Nguyên Phủ rất nhanh đã bị khống chế, sứ thần Đại Liêu phái tới thúc giục Bắc Hán xuất binh với Đại Chu cùng Hiếu Đế tránh né tại phủ Trung Vương, phủ Trung Vương mặc dù nhỏ, nhưng chí ít không có kẻ cấu kết với phản tặc mở ra cửa chính. Lại nói, vào vài ngày trước đã tăng phái từng chút một bảy tám trăm tinh binh đến phủ Trung Vương, nếu như vậy mà ngăn không được hai ngàn loạn dân tấn công thì đám quân nhân Đại Hán đó có thể tập thể tìm khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi.

Phụ trách chỉ huy chống cự cửa trước chính là Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân, hơn một trăm võ sĩ tinh giáp bố trí ở cửa, hai ba trăm người bảo vệ đầu tường, người Bạch Liên giáo lần lượt phát động tấn công nhưng cũng khó mà vượt qua Lôi Trì nửa bước. Tử thi chất đống cao ngất ở chân tường, không một ai có thể sống sót bước vào phủ Trung Vương. Không chút nào khẩn trương, Trung Nghĩa Hầu xách ghế Hồ đến ngồi bên trong cửa, quan sát đám loạn dân tự mình chịu chết như đang xem cuộc vui.

Tường vây ở cửa sau thấp bé, nhưng cửa cũng nhỏ, Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu cưỡi ngựa qua lại tuần tra, mấy trăm võ sĩ tinh giáp ngăn chặn cửa sau và tường vây chật như nêm cối, một trận mưa tên lang nha bắn qua, những đệ tử Bạch Liên giáo xung phong phía trước bị kéo đổ một tầng, người phía sau không dám xông lên trước chịu chết.

Bỗng tiếng hò hét ở phía sau cửa vang lên, bọn họ kiên trì hồi lâu đến cuối cùng vẫn không chờ tới tin tức cửa chính bị đồng đội công phá, chỉ chờ được đội ngũ kỵ sĩ giáp đen từ hai đầu con phố chắn tới. Đường chủ đầu lĩnh hô một tiếng, đoàn người bắt đầu chạy trốn bốn phía, nhưng đã không có đường ra bọn họ còn có thể chạy đến nơi nào? Kẻ đầu hàng được giữ mạng, phản kháng thì bị mã giáo thật dài đâm xiên qua như mứt quả.

Khi vầng thái dương ló đầu, trên đường cái vết máu đã ngưng kết. Máu đỏ đông thành băng huyết cố định trên mặt đất. Tử thi bị binh sĩ đại doanh Kinh Kỳ dùng xe ngựa chuyên chở một xe lại một xe ra ngoài thành Thái Nguyên, đến khi trả trở về tất cả xe ngựa có thể tìm đến khắp Thái Nguyên Phủ ước chừng đã là một ngày đêm.

Sứ thần Đại Liêu không chờ cho toàn bộ thi thể được dọn sạch sẽ thì đã ở dưới sự bảo vệ của một trăm Lang kỵ chạy như trốn rời khỏi Thái Nguyên Phủ, mãi cho đến khi mất hút rồi cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Các đại thần mang tâm trạng nơm nớp lo sợ tới điện Chính Thái lâm triều, vốn cho là buổi chầu sáng sẽ bị hoãn lại, kết quả Hiếu Đế vẫn như cũ đúng giờ đã đến, thậm chí trên mặt y nhìn không ra chút vẻ mệt mỏi. Lư Sâm đã ở trong hoàng cung từ tối, ngay phía sau ba trăm giáp sĩ mai phục tại điện Thừa Tiên. Lão nhìn Đông Phương Luân Nhật bị mạch đao võ sĩ của Cấm quân đánh chết, trong lòng vẫn không sao vững bụng. Thẳng đến khi đại đội kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân che chở Bệ hạ trở lại hoàng cung, Lư Sâm mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Trước cửa điện Thừa Tiên rất nhiều người chết, gần như mỗi bước chân đều giẫm lên một cỗ thi thể. Số Cấm quân được xá miễn tội dưới sự chỉ huy của Chiêu Tiên bắt đầu dọn dẹp thi thể, bởi vì thời tiết rét lạnh, thi thể bị máu đông lạnh dán cứng trên mặt đất, dùng sức kéo lên, từng mảng từng mảng thịt da bị kéo xuống dính trên đất. Phần lớn tử thi lúc bị nâng dậy da mặt đều bị kéo xuống một mảng to, máu me nhầy nhụa biến khuôn mặt trở nên dữ tợn khủng bố.

Kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân trong hoàng cung qua lại tuần tra, ba quân thay phiên trực, Thắng Đồ Dã Hồ ở giữa điều hành.

Văn võ bá quan thượng triều trên điện Chính Thái nhìn qua không tới nửa số ngày thường, những người có mặt lúc này phần lớn là trong lòng không hổ thẹn. Về phần những người không đến cũng không hẳn toàn bộ đều có tâm mưu phản, chiếm một phần rất lớn là bị dọa cho bể mật nên không dám ra khỏi cửa. Có mấy vị đại thần phủ đệ bị đệ tử Bạch Liên giáo công phá, tiền tài bị cướp đoạt không còn, thê tử và con gái bị làm nhục, các nam nhân thì bị giết sạch. Khi Bùi Hạo và Nhạc Kỳ Lân mang người làm công tác thanh lý cuối cùng trên đường cái, đã chém chết không ít những kẻ bại hoại đang phơi mông hoành hành trên thân nữ nhân trong các sân viện.

Thái giám Tiểu Lục Tử đang trực kiểm lại nhân số vào triều, chỉ mới hơn một nửa.

Các đại thần đánh giá lẫn nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được sự bất an sâu sắc. Võ sĩ trực phiên đổi thành kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân, dàn thành hai hàng kéo dài từ cửa đại điện mãi cho đến cửa cung. Trong đại điện cũng an bài sáu mươi kỵ sĩ áo giáp đen, áo giáp đen đẫm máu trên người mỗi kỵ sĩ làm cho người ta không rét mà run.

Các kỵ binh kéo xuống mặt giáp, trên mặt giáp Hắc Kỳ Lân quân phác họa đồ án ác quỷ khiến trong lòng mỗi người đều không ngừng run rẩy. Mọi người dường như cùng có một loại ảo giác, ẩn sau tấm mặt giáp trông rất sống động kia chính là một con quỷ Dạ Xoa đoạt mạng từ Địa ngục.

Sau khi Hiếu Đế an tọa, bách quan quỳ xuống, hô “vạn tuế” ba lần.

Hiếu Đế lạnh lùng quét mắt phía dưới một cái, sau đó ra hiệu với Lưu Lăng. Lưu Lăng gật đầu với Hiếu Đế, sau đó đứng ra nói: - Chư vị đại nhân, tin rằng tất cả mọi người đều biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Tại đây ta lại thông báo cho mọi người một chút, chư vị đại nhân không cần kinh hoảng. Huy Vương Lưu Thực cấu kết Bạch Liên giáo ý đồ mưu phản, đã bị trấn áp. Những kẻ cầm đầu đều đã đền tội, Bùi Hạo đại nhân và Nhạc Kỳ Lân đại nhân hiện đang mang người thanh lý dư nghiệt, tin rằng đến buổi chiều sẽ thanh tẩy sạch sẽ.

Lưu Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua Hiếu Đế, Hiếu Đế tiếp lời: - Trẫm rất vui mừng, những người đã đến lâm triều hôm nay đều là các thần tử trung thành và tận tâm với Trẫm, Trẫm sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Lưu Lăng nói: - Chẳng qua là một bọn đạo chích mà thôi, chư vị đại nhân không cần để ý. Chờ buổi chầu chấm dứt, mời chư vị đại nhân thông báo tình huống trong nhà mình cùng bổn Vương, tổn thất những gì hãy viết ra giao cho Lư Sâm đại nhân, Bệ hạ đã hạ chỉ, tổn thất tối nay của chư vị đại nhân đều sẽ rút ra từ quốc khố trợ cấp.

Nghe hắn nói như vậy, chúng văn võ đều quỳ xuống tạ ơn.

Kỳ thật hôm nay lâm triều cũng không có cái gì có thể thảo luận, Huy Vương Lưu Thực và Đông Phương Luân Nhật đã tự sát, Thánh mẫu Bạch Liên giáo đang lẩn trốn. Đám tội phạm còn lại thì kẻ bị bắt kẻ bị giết, chờ sau khi thẩm tra xử lý rồi mới có kết quả. Về phần trừng phạt Huy Vương Lưu Thực thế nào, chúng đại nhân tạm thời không muốn đề cập tới, dù sao ai cũng đoán không ra Hiếu Đế rốt cuộc là tính toán thế nào.

Phủ đệ Huy Vương đã bị Hắc Kỳ Lân quân khống chế, Vương phi, thế tử, còn có mấy vị tần phi của Huy Vương, mấy đứa nhỏ thứ xuất chưa một người đào thoát. Nhưng hiện tại đám người này chỉ là bị khống chế trong Vương phủ, không được tùy ý đi lại, cũng không bị áp giải toàn bộ đến thiên lao. Các vị đại nhân so với hầu tử còn tinh mắt hơn, tự nhiên sẽ không ở đây phát biểu ý kiến lung tung. Mặc dù mọi người cho rằng Huy Vương lần này dù có bị tịch thu tài sản giết cả nhà cũng không đủ đền tội, nhưng lòng khoan hậu của Hiếu Đế mọi người đều biết, cho nên đều tính toán để xem tình hình rồi sau hẵn nói.

Lưu Lăng cũng biết Hiếu Đế đang chờ cái gì, đối với ý nghĩ một bên tình nguyện của Hiếu Đế hắn chỉ có thể cười khổ. Lúc này, ai có lá gan cầu tình cho kẻ mưu phản.

Nhưng Lưu Lăng cũng không lo lắng, Hiếu Đế là một vị Hoàng đế lý trí khiến người sợ hãi, Hoàng đế như vậy, khi làm ra quyết định thường sẽ không quá để ý đến ý kiến của người khác.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)