Đế Trụ

Chương 197:

Chương Trước Chương Tiếp

Đều giết hết đi.

Lưu Thực biết mình đã bại, bại một cách u mê. Rõ ràng đã tính toán kỹ từng tiểu tiết, nhưng tại sao không một việc nào dựa theo phỏng đoán của mình mà tiến hành? Số người bức cung không ít, thiết kế phương án cũng không có sai, lúc bắt đầu sự việc còn tiến hành đâu vào đấy, tại sao đột nhiên liền loạn lên thế này?

Mắt thấy hoành đồ đại chí sắp trở thành sự thật, kết quả lại như bao ảo ảnh trong mơ trong khoảnh khắc bị người ta đập nát.

Nhìn người bên mình chỉ còn lại có bốn mươi năm mươi thân binh, tay cầm đao của mỗi người đều đang run rẩy kịch liệt, Lư Phương làm Mao Toại tự tiến chạy ra ngoài chỉ huy bọn người Bạch Liên giáo chắc đã biến thành đống thịt nát trải trên đất rồi, còn những mưu sĩ phụ tá khác đã bị đám người áo đen kia giết, hoặc là bị người ta cắt cổ lúc nào cũng không hay, hoặc là trơ mắt bị người ta một đao chặt thành hai đoạn, văn nhân dù có trí tuệ cỡ nào, đến cùng vẫn không đỡ được cây đao kề trên cổ.

Bảy trăm giáp sĩ, lại không chống đỡ nổi năm mươi người áo đen!

Nhìn những gã áo đen vây chặt lấy mình, cuối cùng Lưu Thực có thể nhìn rõ diện mạo của đám người này và áo đen thấm đầy máu trên người bọn họ, ở vị trí trên ngực của áo đen nhuốm máu, thêu hình một con kỳ lân đang nộ hống giẫm lên lửa! Đây chính là những thân vệ riêng của Bệ hạ, Kỳ Lân Vệ, quả nhiên rất khí thế!

Lưu Thực cười khổ một tiếng, theo lời đồn đại Đại tướng quân Thượng Trụ Quốc Tô Hổ Bào âm thầm khống chế Long Đình Vệ do Tiên đế tạo dựng, và lợi dụng thế lực dũng mãnh này để diệt trừ rất nhiều đối thủ của mình, thậm chí đã từng hạ thủ với Trung Vương Lưu Lăng. Theo lời đồn sau khi Lưu Lăng từ Ngọc Châu trở về bắt giữ An Hằng mang đến đại điện, mất đi hy vọng sống, An Hằng dứt khoát quyết định kéo theo ân sư của mình cùng xuống địa ngục.

Lúc đó Tô Hổ Bào lấy cớ bệnh ở nhà không có vào triều, khi tám trăm cấm quân bao vây phủ Đại tướng quân, chính là nhờ vào tám mươi Long Đình Vệ mà mình đã duy trì và bổ sung người trong nhiều năm giết ra một đường máu, đáng tiếc, sau khi giết hết được bọn cấm quân Tô Hổ Bào nhìn thấy một hàng người áo đen trước ngực thêu hình kì lân giẫm lửa.

Trận chiến của ba mươi người áo đen với tám mươi Long Đình Vệ kết thúc nhanh chóng một cách dị thường. Kỳ Lân Vệ thân vận áo đen nhưng không có trang bị khôi giáp chết đi mười sáu người, Long Đình Vệ toàn thân khôi giáp và toàn bộ bị giết sạch.

Nghe nói Kỳ Lân Vệ tổng cộng có một trăm người, giết Tô Hổ Bào chết đi mười sáu người, còn lại tám mươi bốn người. Lưu Thực nhìn lướt liền cười khổ, Nhị ca đúng là xem trọng mình, tám mươi bốn Kỳ Lân Vệ đã tới hết bảy mươi người. Đối phó với Long Đình Vệ cả Tô Hổ Bào chỉ dùng có ba mươi người, xem ra giá trị của mình cao hơn nhiều so với Tô Hổ Bào.

Quân Hắc Kỳ Lân đã dọn dẹp chiến trường, những người còn sống xin hàng đã bị xua đuổi quỳ ở một bên, còn những đệ tử Bạch Liên Giáo chỉ bị trọng thương nhưng chưa chết đã nhanh chóng bị chém thêm một đao. Hơn hai nghìn đệ tử Bạch Liên giáo tạo phản, còn sống không tới hai trăm người.

Hai mươi Kỳ Lân Vệ chặn đường đi chia ra hai phía trái phải, Hiếu Đế từ từ bước đến.

Lưu Lăng đi theo sau Hiếu Đế, Nhiếp nhân Vương ở bên cạnh thấp giọng hồi báo cái gì đó.

- Chạy thoát?

Lưu Lăng nhíu mày.

Nhiếp nhân Vương gật gật đầu áy náy nói: - Khi thuộc hạ cùng kẻ địch đi tới lão trạch của Đông Phương Luân Nhật, những người trấn thủ trong đó đã chạy đi ít nhiều. Thuộc hạ và kẻ địch giết đi bảy mươi mấy người, ở lối vào của mật đạo gặp được hai nữ nhân được hơn trăm người bảo vệ. Người lớn tuổi được người của Bạch Liên giáo tôn xưng là Thánh mẫu, chắc chính là thê tử của Đông Phương Luân Nhật, còn đứa nhỏ tuổi tự xưng là Thánh nữ Bạch Liên giáo, nàng nói nàng là Loan Ảnh.

Nhiếp Nhân Vương dừng một chút, hiển nhiên nữ tử trẻ tuối tên Loan Ảnh để lại ấn tượng sâu sắc cho y.

- Thuộc hạ phụ trách giết tán hộ vệ của Thánh mẫu Bạch Liên giáo, Nhân Địch đi bắt Thánh mẫu, chỉ là thật không ngờ tới nữ tử tên Loan Ảnh lại có thể ngăn được Nhân Địch, hơn nữa… Hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, những hộ vệ bảo hộ Thánh mẫu Bạch Liên giáo hiển nhiên là tinh nhuệ của Bạch Liên giáo, thuộc hạ dẫn theo những người của Ngân Y Ảnh Vệ cũng không thể nhất thời hạ được. Ả Loan Ảnh một bên bảo vệ Thánh mẫu Bạch Liên giáo một bên vừa đánh vừa chạy, không ngờ có thể thoát khỏi dưới tay của Nhân Địch.

Lưu Lăng thở dài nói: - Diệt cỏ không tận gốc, chỉ e sau này còn có thể khơi đống tro tàn.

Nhiếp Nhân Vương cúi đầu nói: - Thuộc hạ vô năng.

Lưu Lăng lắc đầu nói: - Không liên quan tới ngươi, chỉ là ta không ngờ tới một giáo hội rời rạc do một đám lão bá tánh hợp thành bên trong lại có nhiều cao thủ như vậy, đáng lẽ nên phái thêm nhiều người đi, chỉ cần năm trăm tinh giáp, sẽ không một ai chạy thoát.

Nhiếp Nhân Vương nói: - Nhân Địch đã đuổi theo rồi, tuy rằng không bắt được ả Loan Ảnh, nhưng dù sao ả Loan Ảnh cũng phải phân tâm để chăm sóc Thánh mẫu Bạch Liên giáo, thời gian kéo dài rồi ắt hẳn không phải là đối thủ của Nhân Địch. Nhân Địch để lại ký hiệu ven đường, người của Ảnh Vệ đã đuổi theo.

Lưu Lăng vuốt cằm nói: - Ngươi cũng đi đi, đừng để cho Nhân Địch chịu thiệt. Thà để cho Thánh mẫu và Loan Ảnh chạy thoát, cũng đừng để Nhân Địch lấy thân mạo hiểm. Bất kể là Thánh mẫu hay là Thánh nữ, mạng của họ không quý giá như mạng của huynh đệ các ngươi!

Nhiếp Nhân Vương nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng, ánh mắt lạnh như hàn băng vạn năm cũng từ từ tan đi một ít. Y chấp quyền thi lễ, sau đó xoay người rời đi, dần dần biến mất trong bóng đêm.

- Loan Ảnh...

Lưu Lăng lẩm bẩm tên này, khắc sâu vào trong đầu mình.

Bước nhanh đuổi kịp bước chân của Hiếu Đế, Lưu Lăng không hiểu vì sao đối với nữ tử Loan Ảnh lại có sự cảnh giác khó tả. Hắn cứ có cảm giác rằng sau này vào thời khắc lơ đãng nào đó sẽ gặp lại nữ tử này, sau đó nàng sẽ không do dự một nhát kiếm đâm thủng cổ họng của mình? Trái tim đã lâu không dao động bất giác bị cái gì đó khơi dậy, Lưu Lăng không thích loại cảm giác này.

Nhất định phải tìm được người phụ nữ này, bất kể như thế nào.

Dưới sự bảo vệ của Kỳ Lân Vệ, Hiếu Đế bước đi đến đứng cách Lưu Lăng chưa tới mười bước, y không có nói chuyện, chỉ nhìn Thập đệ của mình, trong mắt hiện nỗi bi ai. Lão thập từng là một trong hai huynh đệ mình tôn sùng nhất, người còn lại là Lưu Lăng, giờ đây đã trở thành thân tín không thể thiếu của mình. Y cũng từng tưởng tượng qua sẽ có ngày Thập đệ sẽ trợ giúp mình, đáng tiếc là trong cuộc sống chuyện thường không như mong muốn.

- Lão thập...

Hiếu Đế kêu một tiếng, tiếp theo không biết nên nói cái gì.

Lưu Thực cười lạnh, tay vứt cây hoành đào thị vệ đã nhét cho mình: - Nhị ca của ta, đừng giả bộ làm vẻ mặt thương hại, có ý gì chứ?

Hiếu Đế cười khổ nói: - Chúng ta là huynh đệ, tại sao đệ phải làm như vậy?

Lưu Thực hỏi lại: - Chúng ta là huynh đệ, vì sao huynh lại làm Hoàng đế?

Hiếu Đế không phản bác được.

Trầm mặc, trầm mặc đáng sợ.

Lưu Thực thở dài nói: - Nhị ca, sao lại làm ra bộ dạng đau lòng này? Trong nam nhi của Lưu gia chúng ta chỉ có mỗi huynh là do dự thiếu quyết đoán? Đáng tiếc… Trời không công bằng, để huynh có được đế vị. Kẻ thành làm vương kẻ bại làm giặc, hôm nay đệ bại rồi, tuy không phục, nhưng đệ chấp nhận! Đừng có mơ đệ sẽ vẫy đuồi cầu thương tiếc, trước giờ nam nhi của Lưu gia chỉ hiên ngang mà chết!

Lúc này y không giống một văn nhân, toàn thân bộc phát một loại khí thế không nói nên lời. Chỉ là chính bản thân y cũng hiểu rõ, nói nhị ca là người do dự thiếu quyết đoán chỉ là một lời nói dối không ai tin mà thôi, nói thật, người ca ca mà mình vẫn hay khinh thường khi làm việc còn quả quyết hơn mình! Nếu đổi là mình ngồi trên ghế rồng, chỉ sợ cũng không thể làm được như Nhị ca. Giết Tô Hổ Bào, giết Tô Tú, đề bạt người mới, lừa gạt Đại Liêu, kiên định tín nhiệm cửu ca Lưu Lăng, mấy sự kiện này chẳng phải đều giải quyết gọn gàng linh hoạt sao?

Hiếu Đế lắc đầu nói: - Đệ không đáng chết!

Lưu Thực cười ha hả nói: - Tới giờ huynh còn muốn khiến đệ đầu hàng? Đệ đáng tội gì? Là mưu nghịch! Nhị ca của đệ, nếu đệ là huynh, sớm đã để thủ hạ thừa cơ còn loạn đem đệ bằm thây vạn đoạn rồi. Trên tay nhuốm đầy máu của huynh đệ mình, còn muốn có được thanh danh đại nhân đại nghĩa? Thật si tâm vọng tưởng, đúng không, Cửu ca?

Một câu cuối cùng, y hỏi Lưu Lăng.

Trong lòng Lưu Lăng đối với hơn mười huynh đệ tùy nghi này ngoại trừ Nhị ca Lưu Trác, còn lại những người khác không có cảm tình gì đáng nói. Không giống với sự thương tâm của Hiếu Đế, ngược lại hắn nhìn biểu hiện hiện giờ của tiểu đệ Lưu Thực có chút hứng thú.

Nam nhi Lưu gia, chỉ biết chết đứng.

Câu nói này nếu nói với kẻ địch bên ngoài, sẽ khiến bao nhiêu người dâng trào cảm xúc? Có câu nói này, sẽ có bao nhiêu tướng sĩ cam nguyện tan xương nát thịt? Ngay cả kẻ địch nếu nghe câu nói này, trong lòng cũng sẽ chân thành tôn trọng y. Đáng tiếc, người nói câu nói này vừa phát động một trận phản loạn. Nói với huynh đệ mình những lời này, không lẽ trong lòng y không thấy chua xót?

Lưu Lăng biết Lưu Thực vì sao biểu hiện bạo dạn như vậy, chẳng qua y muốn cầu được chết nhanh. Có lẽ hiện giờ y không chịu được đả kích thất bại? Hoặc trong lòng y sớm đã hỗn loạn, hoặc lúc y cả gan nói những lời này vốn đã không còn lo lắng gì nữa? Hoặc là, y chỉ muốn chết giống như một nam nhân, nam nhân của Lưu gia.

- Cảm ơn đệ còn gọi ta một tiếng Cửu ca.

Lưu Lăng không có trả lời Lưu Thực, mà câu nói này đã khiến Lưu Thực cứng họng. Cảm ơn đệ còn gọi ta một tiếng Cửu ca, đúng vậy, hắn vẫn xem mình là đệ đệ. Chỉ là bản thân đã từng xem hắn là ca ca? Đừng nói là Lưu Lăng hắn, ngay cả Thái tử đã chết đi, Đại ca, Tứ ca đã từng đối xử tốt với mình hơn Lưu Lăng, bản thân mình đã từng xem họ là ca ca chưa? Còn Thái tử họ, đã từng xem mình là đệ đệ sao?

Giữa những đứa con của Hoàng đế không có thân tình, từ xưa đến này, không có!

Nhưng hai ca ca đứng trước mặt mình thì lại khác, hoặc là, bản thân họ là người thắng, chẳng qua là biểu diễn sự nhân hậu của mình và bố thí thương hại?

Lưu Thực suy nghĩ xuất thần, y không hiểu vì sao vào lúc này bản thân lại suy nghĩ những vấn đề hỗn độn này. Và mỗi một câu hỏi, chính mình cũng không biết đáp án.

Hiếu Đế nhìn Lưu Thực xúc động nói: - Quay đầu đi lão Thập, chỉ cần đệ nhận sai, huynh sẽ khôngg giết đệ. Đệ có thể đi thủ lăng cho phụ thân, huynh có thể xá miễn tội chết của đệ.

Lưu Thực cười ha ha, cười ngửa tới ngửa lui, cười tới nước mắt không ngừng chảy: - Nhị ca của đệ, huynh làm như vậy là để khoe khoang quyền Hoàng đế với đệ sao? Hay là giống tên hề biểu hiện vụng về sự nhân từ của huynh? Nếu đệ là huynh, sẽ không nói những lời nhảm như thế, chỉ có một cách duy nhất đối đãi với người đã phản bội mình, đó là giết!

Y cười, nước mắt lại càng chảy càng nhiều.

- Nhị ca, huynh làm như vậy ngoại trừ được cái hư danh khoan dung từ bi còn được cái gì? Ngay cả đại tội mưu phản huynh cũng có thể xá miễn, sau này còn ai tôn trọng vị Hoàng đế Bệ hạ như huynh đây? Dù sao mưu phản cũng không phải là tội chết, còn ai sẽ thật lòng phụ trợ huynh?

Y buồn bã cười: - Nhị ca, huynh là một ca ca tốt, nhưng không phải là một Hoàng đế tốt.

Hiếu Đế sầu thảm nói: - Ta chỉ muốn làm một ca ca tốt.

Lưu Thực hơi sửng sốt, lập tức sắc mặt càng ngày càng trắng.

- Chỉ muốn làm một ca ca tốt.

Y run rẩy hỏi lại, thanh âm lớn chấn đau màng nhĩ của mình.

- Vậy huynh đoạt Hoàng vị làm gì!

Lưu Thực lại ngửa mặt lên trời cười hô hố.

Hiếu Đế dừng một chút, nói từng chữ từng câu:

- Huynh không đoạt, cũng không nghĩ sẽ đoạt. Dù đến hôm nay, huynh vẫn không muốn làm Hoàng đế. Nếu như có thể, huynh thà giống như lúc làm Hoàng tử, nắm tay thê thử và hài nhi đi dã ngoại du ngoạn, có thể không kiêng kị tiêu xài thời gian. Đệ không nên mưu phản, nếu đệ thật sự muốn làm Hoàng đế, sao không nói cho huynh biết? Huynh có thể cho đệ.

- Huynh có thể cho đệ, vì huynh là ca ca của đệ.

Lưu Thực sắc mặt trắng bệch, thân mình không ngừng lui về sau. Y bỗng nhiên như điên lên nhặt lên cây hoành đao mình đã vứt xuống xông hướng về phía Hiếu Đế, chỉ là mới chạy được hai bước bất giác ngừng lại, y cười to ha hả, như điên loạn. Hai tay cầm đao, y lấy hoành đao sắc bén đâm thật mạnh vào tim mình.

Máu chảy từ khóe miệng, Lưu Thực ánh mắt buồn bã:

- Nhị ca… Đệ… sai rồi.

Ngã ầm xuống đất.

Hiếu Đế chảy nước mắt đi qua, cởi áo khoác của mình che lên thi thể Lưu Thực. Nước mắt chảy dọc theo cằm y rơi xuống áo khoác, ngay lúc này hoa tuyết rơi xuống bao trùm. Một giọt nước mắt, một mảnh bông tuyết.

Lau khô nước mắt, Hiếu Đế đứng lên, sắc mặt bình tĩnh trở lại, y nhìn những kẻ mưu phản khiếp sợ tột đỉnh, những thị vệ trung thành của Lưu Thực, lạnh lùng nói bốn chữ:

- Đều giết hết đi.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)