Tiêu diệt
Huy Vương Lưu Thực cùng mấy trăm thị vệ đứng trong một góc phố tối tăm, ánh mắt của y chăm chú nhìn chằm chằm vào những giáo chúng Bạch Liên Giáo đang không ngừng tấn công vào cổng chính phủ Trung Vương. Ánh mắt của y tràn ra ngọn lửa dục vọng, ngay cả chính y cũng không thể ngăn cản.
Nếu Hiếu Đế thật sự trốn trong phủ Trung Vương vậy thì thật quá đơn giản, có thể cùng lúc tận diệt cả hai địch nhân lớn nhất, còn điều gì có thể làm cho ngươi ta hưng phấn hơn đây?
Lưu Thực nhìn cảnh tượng chiến đấu kịch liệt trước mặt, y không tự chủ được nắm chặt nắm tay đang run lên từng đợt. Y thấy trên tường bao quanh Vương phủ có không ít thân binh của Lưu Lăng đang dùng liên nỏ giết người, cũng nhìn thấy giáo chúng Bạch Liên Giáo đông như châu chấu một lớp chết ngay lập tức có lớp khác ào lên bù vào. Tuy rằng y không đứng ở đó chỉ huy chiến đấu, nhưng Lưu Thực biết, những người kia mặc kệ xuất phát từ mục đích gì tất cả đều đang thay y bán mạng.
Chứng kiến nhiều người như vậy giúp đỡ chính mình thực hiện lý tưởng, trong lòng Lưu Thực vừa kích động vừa khẩn trương. Nắm đấm của y nắm lại thật chặt, dường như có thể nắm lấy ngàn dặm giang sơn.
Chính lúc y đang xem đến mức kích động, bỗng nhiên đám người phía sau trở nên rối loạn, liền có người kinh hô. Lưu Thực nhíu chặt lông mày, tâm tình cũng bị sự lộn xộn của đám người phía sau làm cho mất hứng. Người dưới tay y trung thành thì đủ trung tâm đấy, nhưng không có chút kỷ luật nào, bình thường tụ tập một chỗ khoác lác tung trời, bây giờ mới nhìn thấy chút cảnh chém giết đã bị dọa sợ rồi.
- Đi xem xem phía sau có chuyện gì, ai dám lớn tiếng ồn ào chém chết cho ta!
Lửa giận khiến Lưu Thực không kìm được, y lệnh cho thân binh của mình ra phía sau tìm tên đang làm loạn. Vài tên thân binh ứng tiếng xoay người chạy về phía sau, mới chạy chưa được hai bước bỗng như bị hóa đá đứng khựng lại tại chỗ.
Không biết từ khi nào, những người ở đội phía sau đã nằm xuống một phần ba! Những thân binh này có thể nhìn thấy từ phía sau của đội ngũ, vô số người mặc áo đen dùng hoành đao sáng như tuyết đang từng bước từng bước loại bỏ đồng đội của mình. Cũng không ai biết đám người áo đen này đã tấn công đội phía sau từ lúc nào, bọn họ giết từ người cuối cùng giết lên, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt ở cảnh chiến đấu trước phủ Trung Vương, bọn họ giống như một đám quỷ Dạ Xoa đi ra từ trong địa ngục, sạch sẽ, nhanh chóng, vô thanh vô tức cắt cổ lần lượt từng người từ phía sau.
Cho đến khi có một phần ba người bị những ác ma áo đen kia xử lý thì mới có người phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, mà khi người phát hiện còn đang kinh hoàng, chưa kịp rút binh khí của mình ra, thì hoành đao thu gặt mạng sống con người đã chuẩn xác tìm được đến cổ họng của gã.
Chưa từng gặp phải cảnh tượng giết người như cắt cỏ như thế, mấy tên thân binh lập tức ngây ngốc mất đi ý thức. Bọn hắn muốn la lên, muốn cảnh báo, nhưng âm thanh rõ ràng đã đến cổ họng mà lại không thể thoát ra ngoài. Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong chớp mắt, rốt cục có người lớn tiếng kêu lên.
- Bảo hộ Vương gia!
Đội trưởng đội thân binh hô to một tiếng, rút đao ra xoay người chạy về bên Lưu Thực. Lúc này đại bộ phận thân binh đã thấy được kẻ thù, đều reo hò rút binh khí của mình ra lao thẳng tới. Những người áo đen kia số lượng không nhiều, chỉ có năm mươi tên, hơn nữa tuy động thủ giết người được hơn hai trăm mạng, nhưng là do bọn họ lựa chọn chính xác thời cơ chính xác địa điểm giết người mà thôi, cho nên mới giết chết được nhiều người trong thời gian ngắn như vậy.
Trong hơn bốn trăm người có chừng trăm thân binh bao quanh bảo vệ Lưu Thực, những người khác hướng phía những sát thủ vọt tới. Bọn họ hoặc là thị vệ trong Vương phủ của Lưu Thực, hoặc là nghĩa sĩ do Lưu Thực dùng số tiền lớn mang về, mỗi người đều có thân thủ mạnh mẽ, hơn nữa bọn chúng đối với việc giết người cũng không xa lạ gì.
Nhưng những người áo đen kia quả thực không giống người của thế giới này, sau khi bị phát hiện thì không có chút biểu hiện bối rối nào, thậm chí không ai lên tiếng! Năm mươi người áo đen sau khi không thể đánh lén được nữa bắt đầu giết người công khai, hoành đao Đại Hán đặc chế ở trong tay bọn họ đã trở thành thần khí đoạt mạng của tử thần.
Quá nhanh, chưa ai từng nhìn thấy phương pháp giết người nào nhanh như vậy. Những người này động tác cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng quá sức tưởng tượng, động tác công kích cũng chỉ là những chiêu thức cơ bản nhất, hoặc chém, hoặc đâm, hoặc gọt, rất gọn gàng. Một đao hạ xuống tất sẽ kéo theo một sinh mạng, tuyệt đối không dài dòng.
Bọn họ năm người tạo thành một tiểu đội, sau khi chia làm mười tiểu đội liền bắt đầu trật tự giết người. Những giang hồ hào khách kiêu ngạo luận đơn đả độc đấu cũng không thua những người áo đen kia, nhưng bọn họ vừa tiến lên gần như ngay lập tức bị những người áo đen bao vây. Thân hình năm người luân phiên nhau không thể tìm thấy chút sơ hở nào, năm thanh hoành đao hợp thành một đao trận tuần hoàn, dễ dàng cuốn đi từng mạng người một.
Công phu cá nhân của những nghĩa sĩ kia cho dù rất xuất chúng nhưng làm sao có thể ngăn được mười đao trận như chiến xa nghiền ép tới, bất kể bọn họ có hò hét bao nhiêu đi nữa, múa may binh khí sắc bén bao nhiêu đi nữa, thì vẫn không thể ngăn cản được mười đao trận đang lao tới như chẻ tre. Một cao thủ nổi danh trên giang hồ nhằm ngay một người áo đen chém xuống, nhưng mục tiêu trong nháy mắt đã biến mất. Khi hắn ta còn đang dừng lại theo bản năng để tìm kiếm mục tiêu thì chí ít có tới ba thanh hoành đao từ các góc độ khác nhau chém tới.
Vừa đánh văng một cây đao, quay người né đao thứ hai, sau đó nhảy lên tránh đao thứ ba, mới rơi xuống đất đã thấy người áo đen lúc nãy bị hắn ta nhắm vào xuất hiện ngay trước mặt, sau đó mặt không chút thay đổi dùng một đao cắt cổ họng hắn ta. Đường đao rất nhanh, cho dù là bì giáp cứng cỏi cũng tuyệt đối không ngăn được đường đao sắc bén như thế.
Quân số thủ hạ Lưu Thực nhanh chóng giảm sút, có một phần ba chết không minh bạch, có một phần ba chết oan chết uổng khi đang chiến đấu với kẻ thù. Mà những người áo đen sau khi giết chết hơn bốn trăm người, đến tận lúc này vẫn không có một ai mất mạng! Tuy rằng rất nhiều người áo đen mang vết thương trên người, nhưng bọn họ cứ như là những cái xác không hồn đã mất đi tri giác, vẫn không ngừng lặp lại động tác giết người một cách chuẩn xác.
Những kẻ còn sống bắt đầu chạy tán loạn, không ai còn đủ dũng khí liều mạng với những cỗ máy giết người không cảm xúc kia nữa. Năm mươi người áo đen kia căn bản không phải là người, từ đầu đến cuối bọn họ không nói một câu nào!
Nhưng khi xoay người định chạy trốn, chúng lại phát hiện không biết từ khi nào bên kia cũng xuất hiện hai mươi người áo đen, bọn họ chỉ đứng ở đó đóng kín đường lui, ánh mắt lạnh lùng giống như người chết. Nhưng thủ hạ của Lưu Thực đều biết rằng những người áo đen kia không phải người chết, chính chúng mới là người chết trong mắt họ.
Động tác giết người máy móc, sát thủ mặt không cảm xúc, trong đêm tối giống như một đoàn võ giả, sau khi biểu diễn xong bắt đầu thu hoạch sinh mạng.
Một nghĩa sĩ sau khi đánh văng hoành đao của một người áo đen đang đâm tới cổ họng gã, còn chưa kịp lui ra phía sau bỗng thấy lạnh toát sống lưng, thân hình đứng không vững nữa nghiêng về một phía, lúc này gã mới nhìn thấy nửa cái chân của mình đang nằm trên mặt đất. Sau đó một thanh hoành đao chuẩn xác tìm tới cổ họng gã, từ dưới lên trên sau đó ngoặt lại cắt lìa đầu gã ra khỏi vai. Gã cảm thấy người mình đang xoay tròn, sau đó rơi xuống đất, lại sau đó nữa, gã nhìn thấy một thi thể không đầu ngã sấp xuống trước mặt mình.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lưu Thực phát hiện y đã hít thở không thông nữa. Y cảm thấy mình sắp khó thở đến chết. Tuy không bị ai bóp cổ nhưng năm mươi ác ma đến từ địa ngục kia đã xé nát sự can đảm của y.
Ù ù ù ù!
Tiếng kèn vang lên, khiến đầu óc đang trống rỗng của Lưu Thực được kéo lại. Y quay đầu nhìn, trong từng đợt sấm rền, dọc theo hai bên đường, y thấy hàng kỵ binh mặc áo giáp đen đang xông tới.
Chỉ Huy Sứ đệ nhị quân Độc Cô Nhuệ Chí đi tiên phong, tháo diện giáp, sau đó trực chỉ mã thương sắc bén trong tay. Phía sau hắn, một ngàn kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân gần như cùng một lúc đồng thời hoàn thành đội hình, đội kỵ binh như một chỉnh thể, duỗi thẳng mã thương, trong tiếng kèn hiệu nắm chặt hai tay.
Phía đối diện, người dẫn đầu chính là Chỉ Huy Sứ đệ nhất quân Trịnh Húc. Y cũng đưa ra thủ hiệu giống hệt Độc Cô Nhuệ Chí, kéo diện giáp xuống, thả thấp mã thương. Hai đội kỵ binh như con nộ long màu đen gào thét xông thẳng vào đội quân giáo chúng Bạch Liên Giáo đang vây quanh Vương phủ.
Cho dù phương trận do trọng giáp bộ binh tạo thành cũng sẽ bị thế công như nước lũ này phá thủng, huống chi đối diện chỉ là những đệ tử Bạch Liên Giáo không mặc áo giáp? Đao thép trong tay bọn họ còn chưa dài bằng một phần tư mã thương, đừng nói làm bị thương Hắc Kỳ Lân Quân toàn thân phủ áo giáp, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
Đệ tử Bạch Liên Giáo những người chưa từng giao chiến với quân đội lập tức hoảng loạn, bọn họ không biết nên ứng đối thế trận tấn công kia như thế nào. Bọn họ bắt đầu gào thét chạy trối chết lại bị hai đội kỵ binh, một trước một sau ngăn chặn, muốn phản kháng nhưng ngay cả dũng khí cầm binh khí cũng đã biến mất tăm mất tích.
Ầm!
Đội hình do Độc Cô Nhuệ Chí dẫn đầu đụng vào Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo giống như sườn đất bị lún, ngay lập tức sụp đổ hẳn một góc. Mũi thương dài ba thước được lực xung kích của chiến mã trợ lực có thể dễ dàng đâm thủng thân thể bọn họ, áo bông đối diện mã thương sắc bén chỉ như một tầng giấy trắng mỏng manh. Lần lượt từng đệ tử Bạch Liên Giáo bị đâm xuyên qua, sau đó bị kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân quẳng sang một bên, kỵ sĩ vừa giết người xong lại thả thấp mã thương, sau đó lại đâm xuyên một người khác.
Mặt đối diện, đội quân của Trịnh Húc cũng vậy, thế như chẻ tre. Dân chúng không có kinh nghiệm chiến đấu làm sao có thể chống đỡ được sự tấn công của tinh giáp kỵ binh? Cho dù trong bọn họ có rất nhiều người đã từng luyện võ, nhưng đối diện cỗ máy giết chóc như thế võ công cá nhân cũng không dùng được.
Hai đội kỵ binh nhanh chóng vắt chéo qua nhau ngay trong đám đệ tử Bạch Liên Giáo, con đường này cho dù lớn gấp đôi bình thường cũng đã không còn ai đứng nổi. Thi thể như lúa mạch sau vụ thu hoạch, lộn xộn phủ kín đại địa. Dưới vó ngựa giẫm xuống, máu chảy đầm đìa, thịt nát gần như phủ kín đường phố.
Hai đội kỵ binh nhanh chóng hoàn tất quá trình đổi vị trí, dưới sự dẫn dắt của Chỉ Huy Sứ đội kỵ binh hoàn thành một quỹ đạo chuyển biến đẹp đẽ, đường cong hoàn mỹ ấy có thể sánh với vầng trăng khuyết vắt ngang trời. Lượn một vòng, kỵ binh lại giết trở về, đệ tử Bạch Liên Giáo trong mắt bọn hắn không hề có sự chống cự nào đáng kể, không khác gì bù nhìn đứng im một chỗ không thể di chuyển.
Hơn hai ngàn đệ tử Bạch Liên Giáo sau đợt xung phong lần thứ hai của Hắc Kỳ Lân Quân chỉ còn không đầy ba trăm người còn sống.
Người bị chết không còn tư duy, một khắc trước bọn họ còn đang ảo tưởng vinh hoa phú quý, ảo tưởng qua cửa hóa rồng. Hiện giờ cửa đã mở nhưng lại thông xuống địa ngục. Vô số vàng bạc tài bảo mỹ nữ giai nhân đều biến thành bọt nước, bọt nước sau khi vỡ tan làm lộ ra ao máu thanh tẩy.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, ngàn dặm giang sơn đẹp như tranh vẽ, có tấc đất nào mà không chôn xương trắng của kẻ thất bại?
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch